Đêm nay không ngủ được, em viết bài này riêng tặng anh LTM. Không có ý gì chỉ là văn học. Bài này em lấy ý từ bài thơ:
One Hundred Love Sonnets: XVII
BY PABLO NERUDA
TRANSLATED BY MARK EISNER
(Dạo này em tập tành viết lách trở lại, mong anh góp ý cho).
Khi em yêu anh không bằng thứ tình yêu của sự chiếm hữu
Không bằng mũi tên rực sáng ánh lửa phải bắn vào trung tâm.
Thứ tình yêu sâu lắng và lặng thầm
Như khoảng lặng giữa đêm và ngày không có lối
Không cần đánh đổi, cũng không cần đáp trả lại lời yêu.
Tình yêu của em thiêng liêng và trong sáng hơn nhiều.
Như nông tằm kéo hoài những cánh tơ làm kén
Em lặng thầm kéo mãi những sợi yêu
Tằm chăm chỉ nhã hết tơ mỹ miều
Luôn dâng hiến xây cho đời hạnh phúc
Tình yêu của em dành cho anh không có bắt đầu cũng chẳng hồi kết thúc
Không sợ hãi, chỉ đắm say mà không cần nhục dục
Yêu anh trọn vẹn chỉ với tâm hồn
Chẳng biết cách nào có thể yêu anh tốt hơn
Đành gom mãi mỗi tâm tư, mỗi nhớ nhung thầm kín
Gởi mây hồng xây tím cả trời thơ.
EDITED: 6 Aug 2019 23:56 by GIOTHU