Don

From: Giothu22 Aug 2019 08:52
To: ALL1 of 13
CÔ GÁI BÁN DON
(Hạo Nhiên Nguyễn Tấn Ích)

Đến định cư tại miền Bắc California Hoa Kỳ hơn nửa năm, bỗng một hôm, tôi nhận được cú điện thoại của Thung từ Texas gọi qua. Thung là bạn học, cũng là chiến hữu của tôi ngày xưa. Hắn đề nghị gởi vé máy bay mời tôi qua Houston chơi. Nhân tiện thăm viếng khu vực dễ làm ăn và giá nhà cửa cũng dễ thở hơn nhiều so với San Jose. Tôi đồng ý. Một tuần lễ sau, một vé máy bay và một cái check 300 Mỹ kim trong bì thư gởi đến. Đây là một món quà khá hậu hỉ ở đất lạ quê người. Ba ngày sau, tôi lên máy bay của hãng Continental Airlines đi Texas. Bay suốt bốn tiếng đồng hồ, chiếc Boeing mới hạ cánh xuống phi trường Houston. Thung đón tôi tại lối ra của khu hành khách. Lần gặp nhau cuối cùng ở quê nhà vào năm 1973, tại Đại Học CTCT Đà Lạt. Ngày ấy, trông hắn rắn rỏi, khuôn mặt sạm nắng mà hôm nay, sau mười sáu năm định cư tại Mỹ, hắn hoàn toàn lột xác. Nước da trắng hồng đỏ au, cái bụng căng tròn, dáng người bệ vệ trông “rất ông chủ”. Mà chủ thực. Thung làm chủ cái chợ bán đồ biển. Vợ và con quản lý còn Thung lo chạy vòng ngoài.

Ngày hôm sau Thung đưa tôi đến thăm cơ sở làm ăn của gia đình. Nào phòng mạch nha sĩ của đứa con trai đầu lòng, phòng dịch vụ về bảo hiểm của đứa con gái. Sau đó Thung mời tôi đi ăn trưa.

Nhà hàng có tên Cổ Lũy Restaurant tọa lạc tại khu sầm uất nhất của người Việt và Hoa tại thành phố Houston. Vào giờ xế trưa, nhà hàng vắng khách nên chúng tôi chọn chiếc bàn đặt gần quầy thu tiền. Người bồi bàn trao cho chúng tôi bản thực đơn. Cái tên Cổ Lũy nghe quen thân quá. Tôi nghĩ, có lẽ chủ nhà hàng là người Quảng Ngãi. Bởi Cổ Lũy là tên một cửa biển từ hai dòng sông Trà Khúc và Sông Vệ nhập vào. Nơi đây thuyền bè tấp nập ra vào bến tàu Phú Thọ. Trong tờ thực đơn có món “Hến xúc bánh tráng”. Nhìn thấy hến mình lại nhớ đến món don. Chẳng cần xem tiếp tờ thực đơn, tôi gọi ngay một tô don. Cô bồi bàn giọng miền Nam nhìn tôi ngạc nhiên hỏi:

- Don là món gì vậy, nghe lạ quá hỡ ông? Thực đơn nhà hàng này không có món đó.

- Cái món “Hến xúc bánh tráng” trong thực đơn có ghi, tại sao lại không có món don ?

Tôi vừa cự nự (kiểu Quảng Ngãi hay co) vừa chỉ cho cô chạy bàn cái món ruột hến, rồi tiếp:

- Nếu không có don thì cho tôi cái món số 15 này.

Cô gái bồi bàn đi vào bếp. Ngay sau đó, một phụ nữ đứng tuổi ăn mặc sang trọng từ quầy thu tiền đi thẳng đến bàn chúng tôi. Bà có mái tóc ngắn làm nổi bật khuôn mặt trái soan đầy đặn với làn da trắng mịn. Thung khều chân tôi nói nhỏ : “Bà chủ”

- Chào hai anh. Người đàn bà nở nụ cười thân thiện.

- Chào bà chủ, Thung đáp lễ.

- Vị nào thích món don ? bà chủ tươi cười hỏi.

- Thưa bà, tôi ạ.

- Xin lỗi, anh người quê Quảng Ngãi ?

- Tại sao bà biết ?

- Tôi chỉ đoán thôi, bởi vì chỉ có dân sống tại Quảng Ngãi mới thấy thích thú món don. Thế bà cũng là người Quảng Ngãi, đúng không?

- Anh nghĩ sao mà đoán ra thế?

- Chỉ nhìn cái tên hiệu Cổ Lũy của nhà hàng là biết ngay.

- Nầy ông anh, trước kia ở Quảng Ngãi, anh sống ở huyện nào vậy?

- Tôi ở thị xã, trên đường Quang Trung.

Người đàn bà nhìn tôi một chặp lâu rồi quay vào bên trong nhà hàng. Lát sau, món ăn được bưng ra. Một tô bún chả cá cho Thung và một dĩa ruột hến xúc bánh tráng cho tôi. Lâu lắm rồi tôi mới nghe lại mùi hến. Hến ở quê nhà ruột nhỏ, dai và thơm. Còn hến đóng hộp nhập cảng con lớn, mềm lại mất hết mùi vị. Ngày xưa, mỗi lần đi Huế, tôi nhất định phải ăn cho được một lần cơm hến. Đi đâu xa trở về Quảng Ngãi, tôi không thể nào quên ăn một bữa don cho đã cơn ghiền.

Cô bồi bàn bưng hai ly nước cam vắt đến bàn chúng tôi nói của bà chủ mời, có kèm theo một tấm danh thiếp trao cho tôi. Mặt sau danh thiếp là chữ viết của bà chủ nhà hàng mời riêng tôi đến nhà vào chiều Thứ Bảy. Đặc biệt, bà khoản đãi món don do bà nấu. Phần dưới là số phone và địa chỉ nhà riêng. Trên đường về, tôi hỏi Thung:

- Cậu nghĩ sao cái trường hợp lạ lùng này ?

- Ở quê người, nhớ cố hương, gặp người Việt đã mừng rồi huống chi lại là đồng hương Quảng Ngãi. Bà ấy mời cậu đến nhà có lẽ để hỏi thăm tin tức bà con ở quê nhà. Cứ nhìn dáng dấp bà ấy với cái cơ ngơi nầy là cậu hiểu ngay bà ta là dân trụ ở đây khá lâu. Biết đâu cơ may đem đến cho cậu công ăn việc làm ở thành phố này. Bạn tôi suy luận như thế. Riêng tôi, vì lạ đất lạ người nên có phần bồn chồn, áy náy.

* * *

Hương vị của món hến xúc bánh tráng làm tôi nhớ đến kỷ niệm ngày mới lớn nơi quê nhà. Tôi từ trên quê xuống tỉnh học, ở trọ nhà người chị thứ Tư trên đường Quang Trung Thị xã Quảng Ngãi. Anh chị dành cho tôi căn phòng trên căn gác lửng. Có ban-công nhô ra làm mái hiên cho tầng dưới. Thông thường mỗi sáng, tôi thức dậy học bài rất sớm. Đường phố vẫn còn sương mù vướng mắc đó đây. Hàng cây bên đường trĩu nặng những hạt sương khuya, dấu kín bóng đêm trong vòm lá sum sê. Khi chân trời vừa rựng đỏ khuất sau hàng tre hướng Đông, là tiếng rao hàng ăn buổi sáng bắt đầu râm ran trước đường nhựa. Nào xôi, bánh bột lọc, cháo gà, bánh canh, bánh mì... đủ các loại hàng ăn vặt, và cũng đủ các loại âm thanh. Tiếng trầm, tiếng bổng, tiếng hơi khàn, giọng Huế, giọng Bắc, giọng Nam... Duy có tiếng rao: “Ai ăn don ho..o..o.. ông” là khiến tôi để ý. Tiếng “ho..o..o..ông” sau cùng kéo dài không đủ hơi chứng tỏ người rao hàng không phải giọng của người đứng tuổi. Tiếng rao nghe lánh lót như chim non mới tập hót, âm điệu ngây thơ rời rạc. Tôi ngồi học mà vẫn để ý đến tiếng rao bán don vang lên trước nhà. Tiếng rao như bị sương lạnh buổi sáng sớm làm đông lại không thoát ra được, nó nhỏ dần, nhỏ dần rồi hút mất ngoài xa.

Một hôm, tôi đang đứng tập mấy động tác hít thở trên ban-công, chợt tiếng rao “Ai ăn don ho..o..ông” quen thuộc vang lên phía dưới đường. Tôi vạch bức mành nhìn xuống thấy một người con gái mặc chiếc áo bà ba trắng thân hình mỏng mảnh với gánh don trên vai.

“Ê don”, tôi gọi cô nàng đứng lại rồi vộï vàng xuống thang gác.

Gánh don đã được đặt trước hiên nhà, nàng đứng đó chờ tôi mở cửa.

…[Message Truncated] View full message.
From: núi (XUA)22 Aug 2019 14:42
To: Giothu 2 of 13
cái truyện này hiện ra trên FB newsfeed làm chị cắc cớ cũng click vào đọc hôm qua, mà thiệt tình cũng ráng đọc cho hết dù tới cái khúc bà chủ ra đưa cạc vi sít mời về tư gia dùng cơm là chị đã đoán ra cái kết rồi LOL
nhiều tình tiết quá khiên cưỡng khiến người đọc cảm thấy nó... xạo
loại " triện tiểu thiết" này chắc mấy ÔB già cỡ tuổi ba mẹ chị khoái đọc vì nó sến mà lại còn happy ending haha
đọc thấy hơi hơi kiểu Sao Xa haha
From: DUNGNGUYEN22 Aug 2019 15:52
To: núi (XUA) 3 of 13
May quá không phải tui viết 
From: TiVi22 Aug 2019 16:48
To: núi (XUA) 4 of 13
chắc chị đọc mấy truyện này cũng như nghe nhạc .. ST phải không ? :P
From: Ltm22 Aug 2019 19:19
To: núi (XUA) 5 of 13
 (haha)  (haha)  (haha)
From: Giothu23 Aug 2019 08:48
To: núi (XUA) 6 of 13
Chắc do dạo này em hơi bị mít ướt, đọc cái gì cũng thấy cảm động. Bởi vậy trái tim cũng dễ bị liêu xiêu, nhưng qua hôm sau lại quên mất cái người làm cho trái tim mình rung rinh tên gì haha :)
From: Yellowtiger23 Aug 2019 09:43
To: núi (XUA) 7 of 13
Em chưa thấy chủ nhà hàng VN nào có cạc vi sít hết , chắc là em khg phải nhân vật quan trọng nên chưa bao giờ nhận được cac vi sít từ chủ nhà hàng :)
From: núi (XUA)23 Aug 2019 09:55
To: Giothu 8 of 13
vậy thì nên tránh vào folder Hát Cho Nhau Nghe nghe hơm ! vô đó rồi chái tchym liu xiu thì gây mất đòn kết nội bộ mấy ảnh hết !
(lời khuyên chân thành từ chị núi ! LOL)
From: núi (XUA)23 Aug 2019 09:57
To: Yellowtiger 9 of 13
kiu bằng thủ thuật phóng tác, chă'c vậy ! haha
From: Giothu24 Aug 2019 08:53
To: núi (XUA) 10 of 13
Có qua folder đó coi lén, nghe lén hoài đó chớ chị. Mà đâu có dám lên tiếng, cứ để trái tim mình liêu xiêu, lâu lâu tự mỉm cười một mình rồi gởi gió mây, cảm ơn đời có anh. Biết đủ là đủ, không cần hơn hihi :)
From: Saoxa26 Aug 2019 14:38
To: núi (XUA) 11 of 13

Hông ngờ Sao Xa cũng có kiểu ....nữa .  Sến cho dui mà núi :).  

Edit:  SX viết tắt của Sến Xị ...
EDITED: 26 Aug 2019 14:39 by SAOXA
From: núi (XUA) 1 Sep 2019 19:32
To: Saoxa 12 of 13
ừ, ghẹo cho SX lên tiếng đó ! mà coi bộ nay nhiều tâm shự dữ ha ! haha
From: Saoxa 4 Sep 2019 16:10
To: núi (XUA) 13 of 13
  tâm sự lang mang ...chắc tại bolero hết thịnh hành :)