Những Chuyện Ít Người Biết Đến

From: tieutuong (HTHINH)14 Jul 2021 09:12
To: ALL1 of 20
“Những Chuyện Ít Người Biết Đến”

Cố GS Trần Văn Khê: “Ngài chơi với ai mà không biết một áng văn nào của nước Việt?”



Có một câu chuyện thể hiện niềm kiêu hãnh của người Việt đã được Giáo sư Trần Văn Khê kể lại nhiều lần cho các học trò của mình, và cũng được ông ghi lại trong cuốn hồi ký, kể về cuộc tranh luận bên lề buổi sinh hoạt của Hội Truyền bá Tanka Nhật Bản tại Paris vào năm 1964…

Tham dự buổi sinh hoạt này hầu hết là người Nhật và Pháp, duy chỉ có Giáo sư là người Việt. Diễn giả hôm ấy là một cựu Đề đốc Thủy sư người Pháp. Ông khởi đầu buổi nói chuyện như thế này:

“Thưa quý vị, tôi là Thủy sư đề đốc, đã sống ở Việt Nam 20 năm mà không thấy một áng văn nào đáng kể. Nhưng khi sang nước Nhật, chỉ trong vòng một, hai năm mà tôi đã thấy cả một rừng văn học. Và trong khu rừng ấy, trong đó Tanka là một đóa hoa tuyệt đẹp. Trong thơ Tanka, chỉ cần nói một ngọn núi, một con sông mà tả được bao nhiêu tình cảm. Chỉ 31 âm tiết mà nói bao nhiêu chuyện sâu sắc, đậm đà. Nội hai điều đó thôi đã thấy các nước khác không dễ có được.”

Lời phát biểu đã chạm đến lòng tự trọng dân tộc của Giáo sư Trần Văn Khê. Chính vì thế, khi buổi nói chuyện bước vào phần giao lưu, Giáo sư đã đứng dậy xin phép phát biểu:

“Tôi không phải là người nghiên cứu văn học, tôi là Giáo sư nghiên cứu âm nhạc, là thành viên hội đồng quốc tế âm nhạc của UNESCO. Trong lời mở đầu phần nói chuyện, ông Thủy sư Đề đốc nói rằng đã ở Việt Nam hai mươi năm mà không thấy áng văn nào đáng kể. Tôi là người Việt, khi nghe câu đó tôi đã rất ngạc nhiên. Thưa ngài, chẳng biết khi ngài qua nước Việt, ngài chơi với ai mà chẳng biết một áng văn nào của Việt Nam?

Có lẽ ngài chỉ chơi với những người quan tâm đến chuyện ăn uống, chơi bời, hút xách… Phải chi ngài chơi với Giáo sư Emile Gaspardone thì ngài sẽ biết đến một thư mục gồm trên 1.500 sách báo về văn chương Việt Nam, in trên Tạp chí Viễn Đông bác cổ của Pháp số 1 năm 1934. Hay nếu ngài gặp ông Maurice Durand thì ngài sẽ có dịp đọc qua hàng ngàn câu ca dao Việt Nam mà ông Durand đã cất công sưu tập… Ông còn hiểu biết về nghệ thuật chầu văn, ông còn xuất bản sách ghi lại các sinh hoạt văn hóa của người Việt Nam. Nếu ngài làm bạn với những người như thế, ngài sẽ biết rằng nước tôi không chỉ có một, mà có đến hàng ngàn áng văn kiệt tác.

Tôi không biết ngài đối xử với người Việt Nam thế nào, nhưng người nước tôi thường rất hiếu khách, sẵn sàng nói cái hay trong văn hóa của mình cho người khác nghe. Nhưng người Việt chúng tôi cũng ‘chọn mặt gửi vàng’, với những người phách lối có khi chúng tôi không tiếp chuyện. Việc ngài không biết về áng văn nào của Việt Nam cho thấy ngài giao du với những người Pháp như thế nào, ngài đối xử với người Việt ra sao. Tôi rất tiếc vì điều đó. Vậy mà ông còn dùng đại ngôn trong lời mở đầu”.

Rồi để so sánh với Tanka, Giáo sư đưa ra những câu thơ như: “Núi cao chi lắm núi ơi; Núi che mặt trời, không thấy người yêu” hay “Đêm qua mận mới hỏi đào; Vườn hồng đã có ai vào hay chưa” để đối chiếu: tức là cũng dùng núi non, hoa lá để nói thay tâm sự của mình.

Còn về số lượng âm tiết, Giáo sư kể lại câu chuyện về Mạc Đĩnh Chi thời nhà Trần đi sứ sang nhà Nguyên, gặp lúc bà phi của vua Nguyên vừa từ trần. Nhà Nguyên muốn thử tài sứ giả nước Việt nên mời đọc điếu văn. Mở bài điếu văn ra chỉ có 4 chữ “nhất”. Mạc Đĩnh Chi không hốt hoảng mà ứng tác đọc liền:

“Thanh thiên nhất đóa vân
Hồng lô nhất điểm tuyết
Thượng uyển nhất chi hoa
Dao trì nhất phiến nguyệt
Y! Vân tán, tuyết tiêu, hoa tàn, nguyệt khuyết!”

Dịch nghĩa là:

“Một đám mây giữa trời xanh
Một bông tuyết trong lò lửa
Một bông hoa giữa vườn thượng uyển
Một vầng trăng trên mặt nước ao
Than ôi! Mây tán, tuyết tan, hoa tàn, trăng khuyết!”

Tất cả chỉ 29 âm chứ không phải 31 âm để nói việc người vừa mất đẹp và cao quý như thế nào.

Khi Giáo sư Trần Văn Khê dịch và giải nghĩa những câu thơ này thì khán giả vỗ tay nhiệt liệt. Ông thủy sư đề đốc đỏ mặt:

“Tôi chỉ biết ông là một nhà âm nhạc nhưng khi nghe ông dẫn giải, tôi biết mình đã sai khi vô tình làm tổn thương giá trị văn chương của dân tộc Việt Nam, tôi xin thành thật xin lỗi ông và xin lỗi cả dân tộc Việt Nam.”

Kết thúc buổi nói chuyện, ông Thủy sư lại đến gặp riêng Giáo sư và ngỏ ý mời ông đến nhà dùng cơm để được nghe nhiều hơn về văn hóa Việt Nam. Giáo sư tế nhị từ chối, còn nói người Việt không mạo muội đến dùng cơm ở nhà người lạ. Vị Thủy sư Đề đốc nói:

“Vậy là ông chưa tha thứ cho tôi”.

Giáo sư đáp lời:

“Có một câu mà tôi không thể dùng tiếng Pháp mà phải dùng tiếng Anh. Đó là: I forgive, but I cannot yet forget (Tạm dịch: Tôi tha thứ, nhưng tôi chưa thể quên)”.

Câu chuyện nhiều cảm hứng này cho chúng ta thấy một điều rằng, chỉ những người am hiểu văn hóa truyền thống mới có thể cứu vãn danh dự cho đất nước, chỉ những người không lãng quên những giá trị cổ xưa mới có thể gìn giữ tôn nghiêm của dân tộc.

Nguồn: Sưu tầm
 
From: tieutuong (HTHINH)16 Jul 2021 09:37
To: ALL2 of 20
NGỌC SÁNG TRONG ĐÊM ĐEN...

Dương Thủy



Đây là một kỷ niệm đến với mình cũng khá lâu rồi..
..Từng muốn đi gặp lại cô nhưng lần hồi vẫn chưa có dịp..
Chiều nay, lục và xóa các ảnh không cần thiết trong điện thoại,..
Chợt thấy những bức ảnh này..Ráng ghi chép vài ký ức nhỏ nhoi..
nhân duyên của của mình đến với Sáng..Người phụ nữ trong hình bắt đầu như sau..

Hôm ấy, trong một chuyến xe từ Miền tây lên Sài gòn khoảng gần nửa đêm, sau khi xuống xe, mình ra bãi để nhận xe chạy về phòng trọ thì phát hiện bánh xe xẹp lép..
Trời đất, nửa đêm nửa hôm mà gặp cảnh này, nản lòng quá...
Kéo cái valy nặng kịch, vác cái baolo cùng cái máy ảnh nặng quằn vai,
hai cái thứ này nó chèn cột sống gây đau nhức tới cả nửa thân người..
Mặc dầu vậy, mình vẫn phải dắt xe cà lê, đi bộ với tâm trạng e chề vì giờ này chẳng biết có chỗ nào sửa vá xe cả..

Đang lết lết, bỗng có một graber ngồi bên đường hỏi..
Xe cô bị sao vậy, hết xăng hay hư..
Mình đáp, xe lủng bánh anh ơi..
Ổng chỉ tay ra phia trước,
Cô đi tiếp một chút, tới ngã tư thấy cái nhà lụp xụp nằm kế nhà vệ sinh công cộng, chỗ đó có vá xe đêm đấy..
Mừng hơn bắt được vàng, pá già gồng tay dắt xe tới điểm vá..

Tới nơi, mình la lên, có ai vá xe hông vậy?
Một người phụ nữ đa đen nhẻm, đang mò mẫm các cái rổ quay lại trả lời gọn lỏn..
Có , tui ra liền..
Dòm mặt cô này, mình đoán chắc nhỏ hơn chừng vài tuổi, mình hạ giọng..Xe chị gửi trong bãi, bây giờ tới lấy bị lủng lỗ, em vá giúp chị..
Im lặng, cô dùng mấy cái cây sắt gì đó đẩy một cái là vỏ xe bung ra, vừa lôi ruột ra bơm và ấn vào thau nước, ..
Liếc sơ tình trạng bọt tăm nổi lên,
cô nói..Xe của chị bị cán dằm nên lỗ nhỏ xíu hà..Để tui vá xong ruột rùi chị soi đèn cho tui kiểm dằm rút ra nha..
Tò mò , mình hỏi, sao em biết bịnh của xe hay dữ vậy,
Cô cười..Trời ui..Tui mần nghề sửa vá xe 35 năm rùi chị ơi, dòm cái bánh xẹp cỡ nào là tui biết liền hà..
Thôi chị cầm cái điện thoại của tui để soi giúp, tui mò dằm rút ra cho chị về nhà sớm nha..
Hai chị em ngồi cà mò khá lâu, ...

Cuối cùng, cô kêu mình tới chỉ vào 1 khe trong cái vỏ rồi nói..
Xe chị cán trúng cái kim bấm giấy, nó bị gãy nên chỉ còn dính 1 khúc nhỏ xíu trong khe vỏ,
Tui mò nãy giờ mới ra..để tui lấy cái bấm móng tay kẹp nó..
Nhìn cô thoăn thoắt tháo lắp vỏ bơm xe ..

Nể bụng quá, mình hỏi tiếp..Năm nay em bao nhiêu tuổi, em có mấy cháu?
Cô cười: Em sanh năm 1972, em có 3 đứa con, con lớn mới có 18 tuổi, hai đứa nhỏ thì 1 đứa 12 và 1 đứa 7 tuổi..

Nhìn mặt cô , mình hỏi tiếp..Xin lỗi em có phải là người Miên không?..
Lý do mình nói từ người Miên thực ra không được cư dân Kh' mer chuộng,
Nhưng khi đối thoại cùng cô , mình đã nói như vậy nên đành viết đúng như lúc trò chuyện..
Nhìn mặt mình, cô cười và lắc đầu..

Nhìn kỹ cô một chút, mình la lên..Vậy ra em là Mỹ lai da đen phải không..
Cô gật gật
Mình hơi bất ngờ nên hỏi tới..
Vậy sao em không làm giấy tớ đi Mỹ vậy...?
Xóm chị ngày xưa có mấy người có con là Mỹ lai. Ho làm giấy tờ đi hết từ lâu lắm rồi..
Nếu em đi Mỹ có lẽ em không cực như vầy đâu..

Cô cười nói nhẹ..
Má em hổng cho em đi chị ơi..
Má nói, mấy cái vụ làm giấy tờ đi Mỹ , thôi mình hổng rành bị lừa là má mất con.
Sanh con cực khổ rồi , má hổng giao con cho ai hết..
Qua trò chuyện mình mới biết..

Vào năm 1970..
Má của cô mới có 16 tuổi, nhà nghèo nên đi lãnh giặt đồ thuê cho mấy ông lính Mỹ ở trong một trại tại Vũng Tàu.
trong những ngày đó,
má cô đã gặp một ông lính Mỹ , cả hai yêu thương nhau được 2 năm, sau đó má cô có thai và sanh ra cô..
Biết má sanh ra cô, ông Mỹ rất mừng, có đem sữa tới và cho má cô vài trăm đô..
Rủi thay, khoảng 6, 7 tháng sau..Ông Mỹ có lệnh về nước..
Trước khi về ổng đến đem hết bánh trái và ghi cho má cô một tờ giấy trong đó toàn chữ tiếng Anh không hà,
Chẳng ai biết là gì cả..

Nói cũng đúng, bởi má của cô vốn là người mù chữ, nên cái giấy ông đưa, dù có cất nhưng sau năm 1975, lộn lạo đâu đó nên bỏ quên luôn
Cho tới giờ này cô cũng hổng biết ông Lính Mỹ vốn là cha ruột của cô đã viết gì cả..

Đẻ ra cô lúc tuổi chỉ vượt qua 18 có chút xíu, má cô đã rất cực khổ khi phải chịu đựng những chê bai nhiếc móc của hàng xóm về một đứa con Mỹ lai, đen xấu hoắc, nhìn hổng ưa chút nào....

Nhưng vượt lên trên hết, má cô vẫn lầm lũi mần nghề giặt đồ mướn, rảnh thì đi làm cá phơi khô, băng qua những cười chê và nuôi cô khôn lớn..

Chính biến 1975 diễn ra..

Năm 1977, má cô gá nghĩa với một người thợ đốt than ở Xuyên mộc, sanh thêm vài đứa em..
Cho đến năm 1984. chính phủ không cho đốn cây rừng đốt than nữa..
Ba má cô dắt díu 4 đứa con về Sài gòn, căng chòi vá bơm xe đạp, lất lây kiếm sống..
Lúc bấy giờ, chính phủ Mỹ cho phép bảo lãnh diện con lai qua MỸ rất ồ ạt..Tuy vậy, nhà cô chẳng có ai đi cả

Bởi biết ba má cô vốn là người mù chữ,

Thay vì giúp gia đình cô, nhưng nhiều người đến gặp má cô .Họ thẳng thắn đề nghị mua cô đặng làm giấy tờ giả để tìm đường qua Mỹ
Dù họ có dụ dỗ bao nhiêu cây vàng, má cô cứ lắc đầu quầy quậy..
Tui hổng bán con gái tui đâu, mấy cô chú đi tìm người khác giùm..Nhà tui nghèo chớ mẹ con hổng xa nhau, sống cùng sống, chết cùng chết..
Nghe kể mà mình nể phục mẹ cô vô cùng..

Bởi vào năm 1972,.
Mình không thể nghĩ nổi rằng;
Vào thời ấy, ..
Có một cô gái chỉ vừa 18 tuổi, tay ôm 1 đứa con lai, sống trong bêu riếu mà cương quyết không buông tay , chăm con cho tới khi lìa đời nhắm mắt..
…[Message Truncated] View full message.
From: Dama16 Jul 2021 10:30
To: tieutuong (HTHINH) 3 of 20
Bro nên post mấy chuyện như vầy hay hơn là mấy tin tức kia.

 (friday)
From: tieutuong (HTHINH)17 Jul 2021 08:11
To: Dama 4 of 20
quote: Dama
Bro nên post mấy chuyện như vầy hay hơn là mấy tin tức kia.

 (friday)

 lol  lol  lol
Dama đọc lại nhé!  (jump)

https://www.vcfboard.com/forum/index.php?webtag=VCF&msg=79353.893

From: Dama17 Jul 2021 08:54
To: tieutuong (HTHINH) 5 of 20
Botay  (haha)
From: tieutuong (HTHINH)27 Jul 2021 04:24
To: ALL6 of 20
Tổng hợp 273 từ ngữ thông dụng của dân Saigon xưa nói riêng & người miền Nam ngày nay nói chung

[Image: notredame-cathedral-basilica-of-saigon-o...=2048x2048]


À nha = thường đi cuối câu mệnh lệnh dặn dò, ngăn cấm (không chơi nữa à nha). 
Âm binh = phá phách (mấy thằng âm binh = mấy đứa nhỏ phá phách)
Ăn coi nồi, ngồi coi hướng = Ăn trông nồi, ngồi trông hướng
Áo thun ba lá, áo ba lỗ = Áo may ô


Bà chằn lửa = người dữ dằn (dữ như bà chằn)
Bá chấy bù chét / hết sảy / quá đã / hay tuyệt
Ba ke, Ba xạo
Bá Láp Bá Xàm
Bà quại = Bà ngoại
Bà tám = nhiều chuyện (thôi đi bà tám = đừng có nhiều chuyện nữa, đừng nói nữa)
Bặc co tay đôi = đánh nhau tay đôi
Bặm trợn = trông dữ tợn, dữ dằn
Bang ra đường = chạy ra ngoài đường lộ mà không coi xe cộ, hoặc chạy ra đường đột ngột, hoặc chạy nghênh ngang ra đường
Bạt mạng = bất cần, không nghĩ tới hậu quả (ăn chơi bạt mạng)
Bất thình lình = đột ngột
Bề hội đồng = hiếp dâm tập thể
Bển = bên đó, bên ấy (tụi nó đang chờ con bên bển đó!)
Bẹo = chưng ra (gốc từ cây Bẹo gắn trên ghe để bán hàng ở chợ nổi ngày xưa)
Bẹo hình bẹo dạng = con gái rượn trai, thích tô môi son má phấn, mặc đồ hở hang đi tới lui trong phố để cua trai, dụ trai ... / con ngựa thượng tứ Biggrin
Bẹo gan = chọc cho ai nổi điên
Biết đâu nà, biết đâu nè = biết đâu đấy
Biệt tung biệt tích = không thấy hiện diện
Biểu (ai biểu hổng chịu nghe tui mần chi! – lời trách nhẹ nhàng) = bảo
Bình thủy = phích nước
Bình-dân = bình thường
Bo bo xì = nghỉ chơi không quen nữa (động tác lấy tay đập đập vào miệng vừa nói của con nít)
Bỏ qua đi tám = cho qua mọi chuyện đừng quan tâm nữa (chỉ nói khi người đó nhỏ vai vế hơn mình)
Bỏ thí = bỏ đi, ko thèm quan tâm tới nữa
Bội phần = gấp nhiều lần
Bữa = buổi/từ đó tới nay (ăn bữa cơm rồi về/bữa giờ đi đâu mà hổng thấy qua chơi?)
Bùng binh = vòng xoay ngã tư, ngã năm, sáu, bảy ...
Buồn xo = rất buồn (làm gì mà coi cái mặt buồn xo dậy?)


Cà chớn cà cháo = không ra gì
Cà chớn chống xâm lăng - Cù lần ra khói lửa.
Cà kê dê ngỗng = dài dòng.
Cà Na Xí Muội  = ba cái chuyện lặt vặt, chuyện ko đâu vào đâu, ko đáng
Cà nghinh cà ngang = nghênh ngang
Cà nhỗng = rảnh rỗi không việc gì để làm (đi cà nhỗng tối ngày)
Cà rá = chiếc nhẫn
Cà rem = kem
Cà rịch cà tang = chậm chạp.
Cà tàng = bình thường, quê mùa,…
Cái thằng trời đánh thánh đâm
Càm ràm = nói tùm lum không đâu vào đâu/nói nhây / than trách hoài / cằn nhằn cử nhử hoài ...
Chả = không (Nói chả hiểu gì hết trơn hết trọi á!)
Chả = thằng Chả / thằng cha kia
Chà bá , tổ chảng, chà bá lửa = to lớn, bự
Cha chả = gần như từ cảm thán “trời ơi! ” (Cha chả! hổm rày đi đâu biệt tích dzậy ông?)
Chậm lụt = chậm chạp, khờ
Chàng hãng chê hê/ chè he = banh chân ra ngồi (Con gái con đứa gì mà ngồi chàng hãng chê hê hà, khép chưn lại cái coi!)
Chém vè (dè)= trốn
Chén = bát
Chèn đét ơi, mèn đét ơi, chèn ơi, Mèn ơi = ngạc nhiên
Chết cha mày chưa! có chiện gì dậy? = một cách hỏi thăm xem ai đó có bị chuyện gì làm rắc rối không
Chì = giỏi (anh ấy học “chì” lắm đó).
Chiên = rán
Chịu = thích, ưa, đồng ý (Hổng chịu đâu nha, nè! chịu thằng đó không tao gả luôn)
Chỏ / chỏ mỏ / chiả mũi  = xía, xen vào chuyện người khác
Chổ làm, Sở làm = hãng, xưởng, cơ quan công tác
Chơi chỏi = chơi trội, chơi qua mặt
Chùm hum   = ngồi bó gối hoặc ngồi lâu một chổ không nhúc nhích, không quan tâm đến ai (có gì buồn hay sao mà ngồi chùm hum một chổ dậy?)
Chưn = chân
Chưng ra = trưng bày
Có chi hông? = có chuyện gì không?
Coi được hông?
Cù lần, cù lần lửa = từ gốc từ con cù lần chậm chạp, lề mề, chỉ người quá chậm lụt trong ứng đối với chung quanh… (thằng này cù lần quá!)
Cụng = chạm
Cứng đầu cứng cổ


Đá cá lăn dưa = lưu manh
Đa đi hia = đi chỗ khác.
Dạ, Ừa (ừa/ừ chỉ dùng khi nói với người ngang hàng) = Vâng, Ạ
Đài phát thanh = đài tiếng nói
Dấm da dấm dẳng


Đặng = được (Qua tính vậy em coi có đặng hông?)
Đàng = đường
Dạo này = thường/nhiều ngày trước đây đến nay (Dạo này hay đi trễ lắm nghen! /thường)
Dây = không có dây dzô nó nghe chưa = không được dính dáng đến người đó
Dễ tào / dễ tè = dễ sợ
Đêm nay ai đưa em dìa = hôm nay về làm sao, khi nào mới về (một cách hỏi) – từ bài hát Đêm nay ai đưa em về của NA9
Đen như chà dà (và) = đen thui, đen thùi lùi = rất là đen
Đi bang bang = đi nghênh ngang
Đi cầu = đi đại tiện, đi nhà xí
Dì ghẻ = mẹ kế
Dĩa = Đĩa
Diễn hành, Diễn Binh= diễu hành, diễu binh (chữ diễu bây giờ dùng không chính xác, thật ra là “diễn” mới đúng)
Diễu dỡ = làm trò
Đó = đấy , nó nói đó = nó nói đấy
Dô diên (vô duyên) = không có duyên (Người đâu mà vô diên thúi vậy đó hà – chữ “thúi’ chỉ để tăng mức độ chứ không có nghĩa là hôi thúi)
Đồ già dịch = chê người mất nết / già mà còn dâm dê
Đồ mắc dịch = xấu nết tuy nhiên, đối với câu - Mắc dịch hông = mày coi chả có mắc dịch hông ? Cái thứ mắc dịch, mắc toi gì đâu á ...
Dỏm (dởm), dỏm đời, dỏm thúi, đồ lô (sau 1975, khi hàng hóa bị làm giả nhiều, người mua hàng nhầm hàng giả thì gọi là hàng dởm, đồ “lô” từ chữ local=nội địa)
Đờn = đàn
Dù = Ô
Dữ hôn và…dữ…hôn…= rất (giỏi dữ hén cũng có nghĩa là khen tặng nhưng cũng có nghĩa là đang răn đe trách móc nhẹ nhàng tùy theo ngữ cảnh và cách diễn đạt của người nói ví dụ: “Dữ hôn! lâu quá mới chịu ghé qua nhà tui nhen”, nhưng “mày muốn làm dữ phải hôn” thì lại có ý răn đe nặng hơn)
Du ngoạn = tham quan
Dục (vụt) đi = vất bỏ đi (giọng miền nam đọc …[Message Truncated] View full message.
From: WNY (PATHFINDER)27 Jul 2021 05:50
To: ALL7 of 20
 B)  B)  B)
From: Hồ Răng Ham (HRH)27 Jul 2021 06:52
To: tieutuong (HTHINH) 8 of 20
Bề hội đồng = hiếp dâm tập thể lolz
From: Satsignal29 Jul 2021 18:01
To: tieutuong (HTHINH) 9 of 20

Chuyện ruồi bu
Tin "xe cán chó"
Xí bùm bum
...
From: lambieng (TACO)29 Jul 2021 20:46
To: tieutuong (HTHINH) 10 of 20
Thiếu “Té giếng” LOL
EDITED: 29 Jul 2021 20:46 by TACO
From: tieutuong (HTHINH)31 Jul 2021 04:46
To: WNY (PATHFINDER) 11 of 20
 Anh và gia đình vẫn khoẻ ạ ?  :-)
EDITED: 31 Jul 2021 04:57 by HTHINH
From: tieutuong (HTHINH)31 Jul 2021 04:47
To: Satsignal 12 of 20
quote: Satsignal

Chuyện ruồi bu
Tin "xe cán chó"
Xí bùm bum
...

 (up)  (haha)

EDITED: 12 Aug 2021 05:17 by HTHINH
From: WNY (PATHFINDER)31 Jul 2021 05:30
To: ALL13 of 20
Cảm Ơn tieutuong (HTHINH) 

 Tất cả ,mọi chuyện vẫn bình thường , một ngày như mọi ngày

"Mỗi sớm mai khi thức dậy
Cảm Ơn đời ta có thêm một ngày để yêu thương
"
From: tieutuong (HTHINH)31 Jul 2021 08:20
To: WNY (PATHFINDER) 14 of 20
Cảm Ơn tieutuong (HTHINH) 

 Tất cả ,mọi chuyện vẫn bình thường , một ngày như mọi ngày

"Mỗi sớm mai khi thức dậy
Cảm Ơn đời ta có thêm một ngày để yêu thương
"

Dạ  (up)  (up)  (up)

 (pray)  (pray)  (pray)  (thatim)

From: Satsignal 2 Aug 2021 11:42
To: tieutuong (HTHINH) 15 of 20
Uả, tui đóng góp thêm cho bài mà bạn post "từ ngữ thông dụng của dân Saigon".

Chuyện ruồi bu
Tin "xe cán chó"
Xí bùm bum

Tui sẽ bàn luận thẳng thắn nếu có gì "quá đáng" chứ việc gì mà phải "đá xéo" ...

SS
 
From: tieutuong (HTHINH) 3 Aug 2021 19:08
To: Satsignal 16 of 20
quote: Satsignal
Uả, tui đóng góp thêm cho bài mà bạn post "từ ngữ thông dụng của dân Saigon".

Chuyện ruồi bu
Tin "xe cán chó"
Xí bùm bum

Tui sẽ bàn luận thẳng thắn nếu có gì "quá đáng" chứ việc gì mà phải "đá xéo" ...

SS
 

Uả dz ị huh?  :-D Sorry, my fault  (bowdown)   lol

From: Hồ Răng Ham (HRH) 3 Aug 2021 19:19
To: tieutuong (HTHINH) 17 of 20
Cái này là có tịch rục rịch nè kkkkkk
From: tieutuong (HTHINH) 4 Aug 2021 02:46
To: lambieng (TACO) 18 of 20
Thiếu “Té giếng” LOL

 (up)  (haha)

From: tieutuong (HTHINH)12 Aug 2021 05:16
To: ALL19 of 20



LÀM ĐĨ...

Phạm Minh Luân sưu tầm

Chị đã chọn cái nghề hạ lưu nhất mà người đời đều khinh bỉ: "LÀM ĐĨ".

Trong một buổi chiều mưa gió, khi con đang sốt cao mà chị không có nổi một đồng xu trong túi. Sau khi để người ta vày vò, thoã mãn, chị lao vào trong cơn mưa xối xả, chị đến tiệm thuốc Tây mua mấy liều thuốc cho con, chị ghé chợ mua một ít thịt dọi và mớ rau. Tối nay, gia đình chị được ăn bữa cơm thịt tươm tất. Nước mưa cứ quăng táp vào mặt chị. Chị không phân biệt được đâu là nước mưa, đâu là nước mắt. Chị chỉ nghĩ đến anh bị liệt đang nằm bất động cả năm nay, nghĩ đến đứa con gái ngày càng gầy gò, mới 15 tuổi đầu mà vừa đi học vừa phụ rửa bát cho quán , nghĩ đến thằng con trai bé bỏng đang sốt cao mà không đòi mẹ, không quấy mẹ. Chị nghĩ nhiều thứ và chị quyết định làm đĩ từ đó...

Cũng từ đó, chị đối diện với bao nhục nhã, bao ê chề. Dường như Đĩ có một sức mạnh ghê gớm. Đĩ có thể phá hoại đạo đức, Đĩ phá tan hạnh phúc một gia đình, Đĩ có thể làm khuynh đảo một đất nước... Đĩ là một mớ hổ lốn, dơ dáy, bẩn thỉu nên người ta nghĩ đủ mọi cách để loại trừ nó.

Chị nhớ như in buổi sáng hôm đó. Anh công an oang oang đọc tên chị: "Nguyễn Thị Son Phấn, dù đã có chồng và hai con nhưng vẫn đi bán dâm....", người ta bêu tên chị ngoài đường, mọi người chỉ trỏ, chị không quan tâm, chị nghe ong ong họ nói hình như không phải tiếng người, mắt chị ráo hoẳnh và nó chỉ nhoè đi khi bắt gặp ánh mắt như trời trồng của đứa con gái. Rồi chị được tha về, con thì đi trước, chị theo sau. Hai mẹ con không ai nói với nhau 1 lời, một khoảng cách rất nhỏ nhưng lại quá xa. Chưa bao giờ đường về nhà lại xa với chị đến thế. Nước mắt chị bắt đầu chảy, chị muốn nói xin lỗi con mà khó quá. Chị đã làm gì cuộc đời chị và cuộc đời con chị?

Cuộc đời làm đĩ của chị cũng đã được thay đổi trong một chiều mưa gió. Một nhóm ba người phụ nữ đã đến đánh ghen chị tại nhà. Chồng của cô ta là một khách quen, anh ta thích chị vì chị hiền lành. Anh ta bảo không có cảm xúc với vợ nên hay tìm chị. Nhưng chị nào quan tâm, chị cần tiền và phục vụ, chỉ vậy thôi, thế mà họ ghen. Người ta thi nhau đạp, nắm tóc, xé nát quần áo chị. Chị nằm yên chịu đựng, không rên la, không cầu xin. Chỉ đến khi đứa con trai ôm chị khóc thét: "Xin các cô đừng đánh mẹ cháu nữa!" Nó ôm chặt chị để sẵn sàng nhận đòn thay. Người đàn bà đánh ghen hơi khựng lại, rồi quăng mạnh đầu chị vào giường ngay chỗ chồng chị nằm. Cô ta xỉ vả một hồi rồi cả bọn họ kéo đi.

Chị ngước mắt nhìn chồng cầu mong sự tha thứ, chị tìm ánh mắt khinh bỉ, nổi giận từ người đàn ông của đời mình. Nhưng không, nước mắt anh chảy dài, còn gì đau đớn hơn khi nhìn vợ mình bị người ta đánh mà không thể giúp. Anh đưa bàn tay gầy gò xương xẩu run run vuốt lại mái tóc rối bù của chị, anh hiểu những gì chị đã làm, đã hi sinh vì anh, vì con. Anh cố gắng giữ giọng không run rẩy: "Đau không mình ?". Anh lạc hẳn giọng: " Mình đi rửa mặt, thay lại cái áo rồi ra đây với anh."

Con gái về từ nãy giờ, nó nghe người ta bảo mẹ nó bị đánh ghen, nó xin chủ cho về, nó nhặt và xếp lại những thứ mà người ta đã quăng đập. Nó ôm lấy thằng em trai, nó thương mẹ nó, nó thương bố nó, nó thương em nó. Nhưng nó còn nhỏ quá chưa thể làm được gì. Chị đã rửa mặt, buộc lại mái tóc, thay lại cái áo bị xé rách bươm. Chị đến bên giường, ngồi xuống cạnh anh. Con gái với thằng em cũng ngồi xuống bên cạnh. Anh nhìn gia đình mình bắt đầu bằng giọng khê đục yếu ớt: " Anh xin lỗi mình, anh đã để em phải cực khổ, phải vất vả bất chấp để bươn chải." Chị chỉ biết khóc ngất.

Anh nói tiếp: "Từ mai, anh sẽ tự tập vật lí trị liệu, anh sẽ cố gắng. Em đừng làm nghề đó nữa. Anh gọi điện cho chú anh vay ít tiền mua cái máy may, em may đồ và sửa quần áo. Con gái cố gắng làm thêm nhưng không được bỏ học. Thằng cu thì phải chăm chỉ ngoan ngoãn, phụ mẹ việc nhà." Mọi người đều gật đầu. Giọng anh nghẹn ngào: "Cha xin lỗi mọi người. Nhưng mọi người hãy nhớ, dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta vẫn là một gia đình. Vì là một gia đình nên chúng ta phải yêu thương và tha thứ lỗi lầm cho nhau." Bốn người rưng rưng ôm chặt lấy nhau. Một người đàn ông bại liệt nhưng tâm hồn không bại liệt. Một người đàn bà làm đĩ nhưng vẫn là một người vợ, người mẹ sẵn sàng hy sinh tất cả vì chồng, vì con. Một đứa con gái 15 tuổi đã biết làm thêm sau giờ học để phụ cha mẹ. Một đứa con trai bé bỏng nhưng biết phụ việc trong nhà. Bốn con người đã gắn kết thành một khối chắc chắn mang tên Gia đình.

Ngoài kia sấm chớp, mưa gió nhưng bên trong căn phòng nhỏ xập xệ này vẫn ấm áp và đong đầy yêu thương.

Trong tận cùng của xã hội vẫn có rất nhiều mảnh đời vất vả, nhọc nhằn mưu sinh.

-Sưu tầm
EDITED: 13 Aug 2021 08:24 by HTHINH
From: tieutuong (HTHINH)13 Aug 2021 08:21
To: ALL20 of 20



SÀI GÒN TÁNH KÌ !

Saigon chập mạch!???


Chập thiệt chứ đùa sao..
– Ai đời đi thay pin cái máy, ghé tiệm hỏi. Chị chủ kêu, pin có 2 loại, loại thường 60k, loại khác nhãn của Thụy Sỹ, 150k. Em lấy loại 60k nè, chất lượng gần như nhau, khác cái mác thôi!
– Đi mua con cá chép chợ hẻm, giá 90k, bóp còn mỗi 60k. Anh bán cá không quen biết nói: thôi em đưa 60k cũng được, hôm nào ghé gửi anh 30k sau.
Quen biết gì đâu, tui xù thì răng?
– Sáng đi bộ, gặp anh Hai từ miền Tây lên bán rau. Thấy rau xanh tươi, mua hẳn 50k. Lúc tính tiền mới nhớ mình mặc đồ lót đi bộ, đâu có mang bóp. Anh Hai miền Tây cười tươi thiệt tươi: “Thôi khỏi, chừng nào anh gặp tui lại, trả sau cũng được mà”. Quen biết gì đâu. Báo hại tui suốt 1 tuần phải đi bộ đúng đường đó, đúng giờ đó mới gặp lại anh Hai rau. Saigon gài bẫy tui chăng?
– Tết nhất, bát bún ốc, bún dọc mùng xứ này xứ kia tăng giá rầm trời. Miệt Thủ đô có khi 150k/bát tỉnh rụi. Saigon lơ ngơ viết lên tờ A4: “Vì dịp Tết, quán phải thuê nhân công giá mắc hơn, nên giá mỗi tô xin phụ thu thêm 5k, thành 30k”.
– Có thằng em miền trung vào Saigon bán bánh canh cá lóc xứ Quảng, Tết hồi nẳm nó ở lại bán hàng. Ba ngày Tết tất toán xong, nhờ bạn chở ra tiệm sắm đúng 1 cây vàng tiền lãi ròng vì nó bán cũng chỉ lên giá đúng 5k. Khách đến ăn rầm trời, lấy đông bù giá là đó.
– Chợ búa ở Saigon ít nói thách, giá nhiêu mua nhiêu. Đâu có như nơi đâu, cái áo đề 780k, kêu tui còn 180k, bán luôn.
– Ông anh Saigon ra Hà Nội, ghé quán trà đá vỉa hè. Lúc tính tiền cốc trà đá, kêu 20k. “Sao mắc dữ vậy?”. Đáp tỉnh rụi hà: “Ối dồi! Trà Thái nó đắt lắm. Mà dân Saigon thiếu gì tiền”. Dân Saigon thừa tiền nên uống ly cà phê 12k, ngồi đồng cả ngày với wifi, với trà đá miễn phí châm liên tục.
Vâng, Saigon thiếu gì tiền. Saigon chắt bóp từng đồng thôi. Như cái ở Tô Hiến Thành, quận 10, các y bác sỹ góp tiền lại, đổi ra tiền lẻ 5k, bỏ vô thùng mica trưng ngoài đường với dòng chữ: “Nếu bạn gặp khó khăn hãy lấy 3 tờ”. 3 tờ vị chi là 15k, đủ một suất cơm bé mọn cho người cơ nhỡ.
– Saigon không thiếu tiền. Vậy nên mới có anh Lâm Văn Cuộc, bảo vệ ở quán cà phê trên đường Mạc Thị Bưởi. Thấy ai hư xe hoặc hết xăng anh đều giúp đỡ. Ai móc tiền ra gửi biếu, anh đều thẳng thừng từ chối và nói: “Khỏi mà!”. Xe nào hết xăng thì anh lấy xăng xe mình chiết ra cho. Những người được cho ai cũng thấy cũng lạ, hỏi sao anh giúp nhiệt tình vậy. Anh chỉ đáp: “Trời ơi, tiền bạc gì. Xe tôi lúc nào cũng đầy bình, cho một chai xăng xị rưỡi, hai xị có đáng là bao”.
– Lại có anh Nguyễn Văn Hiếu (40 tuổi, quê Tiền Giang). Lên Saigon làm bảo vệ cho một cửa hàng trên đường Hoàng Diệu (quận 4). Sau giờ làm anh ra vỉa hè ngủ và trưng cái biển lạ đời “Có tiền cũng vá, không tiền cũng vá. Đừng ngại, kêu vá liền. 24/24”.
– “Saigon không thiếu tiền” nói xuôi hay nói ngược đều được. Bởi nói xuôi thì rằng Saigon là đầu tàu kinh tế cả nước. Nói ngược là bởi Saigon còn rất nhiều phận đời lầm lũi. Nhưng trong Saigon có cái tình, cái tình ngu ngơ, chập mạch nặng.
– Ở Saigon, ghé cây xăng đổ, tự nhiên có một bác già cầm tờ 10k, 2 tờ loại 2k đi xin thêm những người đổ xăng ở cạnh: “Xe tui hết xăng, xin cho tui 10k để đổ cho tròn 20k”. Đừng ngạc nhiên khi những người đó lặng lẽ móc bóp, phụ thêm cho bác dăm mười ngàn để bác đổ đầy bình mà về Củ Chi.
Đúng là Saigon chập mạch, chập nặng lắm rồi! Nhưng tôi vẫn yêu Saigon từ đáy tim mình.. 

Huỳnh Vĩnh Linh
Từ fb Pham Mylan