MOther's day

From: BUFFALO (DAUCULA)12 May 2017 03:31
To: ALL1 of 12

Nhận được qua email của tác giả TramCaMau gửi tặng nhân ngày Mother's day cua các con mình

Có thời ông Tư thường hay đùa, trêu chọc bạn bè rằng: “Đời người đàn ông có hai lần sung sướng: Lần cưới vợ, và lần vợ chết. “Bây giờ vợ chết, ông mới ý thức được cái câu đùa nghịch đó vô cùng bậy bạ và bất nhân, không nên nói. Có lẽ anh chàng nào nghĩ ra câu nầy là kẻ độc thân, chưa có kinh nghiệm chết vợ. Ông ân hận và tự giận mình.

Sau khi chết vợ, ông như mất hồn, lãng đãng, trí óc để trên mây. Nhiều lần trên đường về nhà, ông đi lạc, lái xe qua khỏi nhà rồi mà không biết. Ngày xưa, ông hay bực mình mỗi khi được bà nhắc nhở đi lối nầy, quẹo góc kia, và bà cũng nổi nóng la nạt ông mỗi khi đi lạc đường. Bây giờ, mong được nghe lời cáu kỉnh gây gổ đó, mà không có được. Ông thở dài và đau nhói trong tim như có vật nhọn đâm vào. Không thể ngờ, vợ ông không còn trên đời nầy nữa. Bây giờ bà nằm ngoài kia, nghĩa địa hoang lạnh âm u. Không còn chầm chập kiểm soát từng hành động của ông để mà phê bình sửa sai.

Mở cửa, bước vào nhà, ông nói lớn như khi bà còn sống: “Em ơi! Anh đi làm về.” Trước đây, nếu không nghe tiếng trả lời, ông chạy vụt lên lầu tìm vợ. Bây giờ, ông lẳng lặng đến thẳng bàn thờ, thắp ba cây nhang, lạy bốn lạy. Ông thầm nghĩ, người ta chỉ lạy vợ khi vợ đã chết rồi, tại sao không ai lạy vợ khi vợ còn sống? Dù có gây nên tội lỗi tầy đình, cũng không ai lạy vợ bao giờ.

Ông nhìn tấm hình màu, ảnh bán thân của bà, có nụ cười thật tươi, hai vành môi uốn cong, đôi mắt sáng tinh anh, có ánh tinh nghịch. Ông thấy bà còn đẹp lắm, nét đẹp dịu dàng. Thế mà bao nhiêu năm nay, ông không hề biết, và chưa một lần nhìn ngắm kỹ cái nhan sắc của vợ. Sống lâu ngày bên nhau, thấy nhau, nhưng quên nhìn ngắm, chỉ thấy hình thể tổng quát của nhau. Cũng như nhiều ông có vợ thiếu nhan sắc, cũng không bao giờ biết vợ họ xấu. Những ông lấy được vợ đẹp, lâu ngày, cũng chẳng còn biết vợ mình là đẹp. Nhiều bà đi xâm môi, xâm lông mày xong, về nhà, ông chồng cũng không hề biết có sự thay đổi trên mặt vợ.

Ông Tư gieo mình nằm vật ra tấm ghế bành, hai tay ôm mặt khóc rưng rức như đứa bé đi về vắng mẹ. Tiếng khóc buồn bã vang dội trong căn phòng vắng. Ông ước sao chuyện thật hôm nay là một giấc mộng dữ, để khi ông thức dậy, thấy còn có bà bên cạnh. Có thể ông sẽ bị vợ cằn nhằn trách móc một điều gì đó như thường ngày, nhưng thà còn có những phiền hà của vợ, còn hơn là nằm đây một mình.

Ông đã khóc như thế cả tháng mấy nay, mỗi lần đi làm về. Bước vào căn nhà vắng vẻ lạnh lẽo, không còn bóng dáng người vợ thương yêu, làm trái tim ông se sắt, tâm trí ông trống rỗng mịt mờ. Nỗi đau cũng tan dần theo giòng nước mắt, rồi ông thiếp đi trong một giấc ngủ buồn, ngắn. Khi thức dậy, ông nhìn quanh, đâu đâu cũng có bóng dáng, có kỷ niệm với bà. Tất cả đều còn đó. Vật dụng, đồ đạc của bà trước khi chết, vẫn còn để y chỗ cũ, giữ nguyên trạng. Ông không muốn thay đổi chuyển dịch gì cả. Trên bàn trang điểm, vẫn còn chiếc lược nằm nghiêng nghiêng, thỏi son dựng đứng, hộp phấn, những chai thuốc bôi tay cho mịn da, tất cả đều không xê dịch, không sắp xếp lại. Ông tưởng như hương tay của bà còn phảng phất trên từng món vật dụng.

Mỗi bữa ăn, không còn ai thúc hối, hò hét dục ông ngồi vào bàn ngay, sợ cơm canh nguội lạnh. Bây giờ, ông tha hồ lần lửa, không tha thiết đến bữa cơm. Có khi chín mười giờ mới bắt dầu ăn, qua loa cho xong, miệng nhạt phèo. Thường ông để thêm chén dĩa đũa muỗng đầy đủ cho bà. Rồi thì thầm mời vợ ăn, tưởng như bà còn sống, ngồi đối diện và cùng chia vui hạnh phúc trong từng giây phút của thời gian. Ông có ảo tưởng như bà còn ngồi đối diện, đang lắng nghe ông nói. Hôm nay bà làm biếng phê bình, không mắng trách khi ông làm rơi cơm canh ra bàn. Với cách đó, ông tự dối lòng, để có thể nuốt trôi những thức ăn, mà vì buồn chán, ông không còn cảm được hương vị ngon ngọt.

Nhiều khi thức giấc nửa đêm, vòng tay qua ôm vợ, ôm vào khoảng trống, ông giật mình thảng thốt, chợt hỏi thầm, bà đi đâu rồi? Khi chợt nhớ bà không còn nữa, nước mắt của ông chảy ra ướt cả gối. Có khi úp mặt khóc rưng rức, khóc cho đã, cho trái tim mủn ra, và thân thể rã rời. Chiếc giường trở thành trống trải, rộng thênh thang. Ông vẫn nằm phía riêng, bên kia còn để trống, dành cho bà. Ông ôm hôn cái gối, mùi hương của bà còn phảng phất gợi bao kỷ niệm của tháng ngày hạnh phúc bên nhau. Khi không ngủ được, ông bật đèn nằm đọc sách, bây giờ ông không sợ ai cằn nhằn, ngăn cấm đọc sách giữa đêm khuya. Trước đây, nhiều khi ông tha thiết thèm đọc vài trang sách trước khi đi ngủ, mà vợ cứ cằn nhằn mãi, làm ông mất đi cái thú vui nầy. Bây giờ ông nhận ra vì thương chồng, sợ ngày hôm sau ông buồn ngủ, mệt, nên bà ngăn cản, bảo là chói mắt không ngủ được.

Ông tiếc, vợ chồng đã hay cãi vã những chuyện không đâu, chẳng liên quan gì đến ai, mà làm mất đi cái vui, cái hòa hợp của gia đình. Có khi chỉ vì tranh luận chuyện con khỉ bên Phi Châu, mà đi đến to tiếng, giận hờn, khóc lóc, làm vợ chồng buồn giận nhau, dại dột như hai đứa trẻ con ngu dại.

Tại sao phải gắt gỏng, đâu có được gì, mà làm nhau buồn. Bây giờ muốn nói lời ân hận, thì làm sao cho bà nghe được. Ông tự xét, ông là một con người tệ mạt, thiếu hiểu biết. Khi có hạnh phúc trong tay thì không biết trân trọng, để đến khi mất đi, mới ân hận, mà không còn kịp nữa.

Nếu được làm lại, ông sẽ đối xử với bà tử tế hơn, nói nhiều những lời êm ái dịu dàng. Sẽ không nổi giận khi bà làm chuyện ngang phè, sẽ nhường nhịn bà nhiều hơn, và sẽ phớt tỉnh mỗi khi bị bà chê bai, mai miả. Nhất là bày tỏ cái lòng ông, nói ông yêu thương bà, yêu thương lắm lắm. Đâu có gì ngăn trở, mà những ngày bà còn sống, ông không nói được những điều đó. Ông chợt nhớ có ngưòi viết rằng, vợ chồng phải đối xử như ngày mai thức dậy sẽ không còn nhau. Vì chẳng ai được sống mãi, và cũng không biết chắc chuyện gì sẽ xảy ra trong giờ sắp tới, cho ngày hôm sau. Cuộc đời con người vốn bấp bênh trong định mệnh.

Lấy kinh nghiện đó, nhiều lần nói với những người bạn mà vợ chồng còn được sống bên nhau, cho họ biết rằng, họ đang có hạnh phúc quý báu, họ nên trân trọng giữ gìn, kẻo mai đây, khi chỉ còn chiếc bóng, thì tiếc thương cũng đã muộn màng. Đa số có lắng nghe, và tin lời ông

…[Message Truncated] View full message.
From: Sean B (SEANBAO)12 May 2017 04:44
To: BUFFALO (DAUCULA) 2 of 12
Hay quá anh! (up) (thanks) (thanks) (thanks)
quote:
“Đừng đứng khóc lóc bên mồ em. Bởi em đâu còn dưới đó nữa. Em đang là ngàn gió bay cao trên đồng nội, là ánh dương quang lóng lánh giữa biển trời. Em đang tắm trong mưa thu mát dượi. Em đang trên cao, ngàn sao của giải ngân hà. Và một sáng mai kia, tiếng chim đánh thức anh. Thì hãy biết đó là tiếng em kêu anh. Thôi đừng khóc bên mồ em, chúng ta sẽ gặp lại nhau sau…”
EDITED: 12 May 2017 04:44 by SEANBAO
From: OpLa12 May 2017 07:03
To: BUFFALO (DAUCULA) 3 of 12

chuyện này gần giống chuyện của một bác mà em biết :-)

Các cụ lớn tuổi cải nhau lục đục mỗi ngày, vậy chứ 1 người ra đi trước thường thấy người kia cũng từ từ rụng luôn, có những cặp chỉ cách nhau vài tháng vì buồn . ai đi trước chắc hạnh phúc hơn người còn lại :-)

From: banban12 May 2017 07:05
To: BUFFALO (DAUCULA) 4 of 12
Chain mail work lại rồi hả anh? :))
From: Luudan6212 May 2017 09:27
To: BUFFALO (DAUCULA) 5 of 12
(up) (thanks)

Ông\Bà này còn có nhiều truyên về phụ nữ lắm anh, chẳng hạn như "vợ dại", "vợ hiền" ....
From: 4Tees12 May 2017 09:47
To: BUFFALO (DAUCULA) 6 of 12

Em thường nói với OX là mưốn được đi trước vì 0 mưốn phải làm survivor lẽ loi lắm...nếu bước thêm bước nửa thì sẽ mang tiếng 0 chung tình!

OX em nói "Chờ người ta già lụm khụm 0 sơ múi gì được nửa mới chịu đi thì ác quá!" happycry

Ảnh còn dặn 2 thằng con nếu rủi ro Bố có chuyện gì thì 1 trong 2 phải mang Mẹ về ở chung để Mẹ khỏi bưồn. Tụi nó hỏi còn Bố thì sao thì ảnh trả lời "Mẹ mà nằm xưống trước thì Bố bay về VN có người bên đó take care rồi tụi bây khỏi worry!" :P

EDITED: 12 May 2017 09:48 by 4TEES
From: BUFFALO (DAUCULA)12 May 2017 11:07
To: Luudan62 7 of 12
Tram Ca Mau là 1 người đàn ông, nhỏ hơn anh vài tuổi, có chơi với anh trong 1 nhóm bạn của ngành Nông Nghiệp, không phải là 1 phụ nữ
From: BUFFALO (DAUCULA)12 May 2017 11:11
To: 4Tees 8 of 12

Theo nhận xét của anh với các cặp cụ thì thấy là các cụ bà có nhiều nghị lực hơn, sau khi cụ ông ra đi thì 1 thời gian ngàn sau thì các cụ bà trỏ lại bình thường .

Cụ bà nhà anh thì nhất dịnh : "Má sẽ vẫn ở nhà này 1 mình nếu Ông đi
trước"

Các cụ Ông thì lúc còn ngyen vẹn, thấy có vẻ cứng cỏi hơn, nhưng thạt ra thì lại rất yếu ớ, cụ bà ra đi thì cụ ông khủng hoảng, rồi theo rất nhanh

Cụ ông nhà này thì : "Nếu Mẹ chúng mày mata61, chắc ông về với các con quá"

Ong và bà năm nay 92 tuổi (Sinh cùng năm)

PS: Các nghiên cứu thống kê cũng cho biết là thai nhi nam bị chet61 trong bụng mẹ nhiều hơn là thai nhi nữ .

From: Luudan6212 May 2017 16:44
To: BUFFALO (DAUCULA) 9 of 12
Cái tên không bỏ dấu làm em ngờ ngợ ra "Trâm Cà Mau", kêu ông/bà cho chắc ăn :))

Nhưng đọc chuyện của ông ấy thì doán là đàn ông.
From: 4Tees13 May 2017 01:28
To: BUFFALO (DAUCULA) 10 of 12

Em thì nghỉ lý do tại sao người đàn bàn làm survivor better hơn là vì :

1) Đàn bà khi bưồn thì có thể dể dàng chia sẽ với những người chung quanh cho vơi bớt đi và có thể dựa vào gia đình để sống tiếp cho bớt cô đơn hơn. Còn đàn ông thì cứ ngồi đó suffer một mình và 0 mưốn chia sẽ nổi bưồn của mình cho nên mau give up hơn!

2) Mấy ông chồng nào mà cần vợ take care nhiều thì khi vợ mất đi mới thấy mình totally lost vì 0 biết tự take care lấy mình. Những người này either phải kiếm được ngừoi đàn bà khác nhanh lẹ để take care lấy họ....còn không thì mong cho mau được đi theo vợ để sang bên kia bà take care tiếp! :))

From: BUFFALO (DAUCULA)13 May 2017 05:07
To: 4Tees 11 of 12

Cả 2 lý do em nêu ra anh đều thấy chính xác

VẬy là đàn ông trong VCF sẽ OK vì:

1- Bác KCL thì có nhiều vợ cho nên có mất 1 bà trước cũng không sao, vì vẫn còn các bà khác
- Các AE nhỏ hơn thì dù sao cũng còn VCF để vào 888888 , phần 1 của em vô hiệu
và nếu không biết take care ăn uống thì cũng vào đây hỏi và được chỉ dẫn cặn kẽ, phần 2 của em cũng bị hóa giải luôn ...

Kakakakak

From: Lenhhoxung6217 May 2017 02:36
To: BUFFALO (DAUCULA) 12 of 12
hahaha, anh Dầu luôn luôn có lý luận sắc bén và ... có lý ...
:))