Phỏng vấn Nhà Văn Nguyễn Ngọc Ngạn

From: Dama15 Jan 2018 11:13
To: ALL1 of 15


Phỏng vấn Nhà Văn Nguyễn Ngọc Ngạn: YÊU NƯỚC LÀ BẢN NĂNG

Thông thường, khi thực hiện cuộc phỏng vấn với một nhân vật, chúng tôi vẫn có thói quen trích tiểu sử của họ như lời giới thiệu đến độc giả trước khi bước vào không gian những câu chuyện, có chút riêng tư, có khi cũng nhiều công khai.. Riêng đối với nhà văn, kiêm MC, kiêm nhà soạn kịch Nguyễn Ngọc Ngạn, thì việc này, có lẽ, dư thừa. Lược qua vô số những cuộc phỏng vấn với ông, trên báo chí cũng như qua video trong suốt hơn 40 năm sinh hoạt văn học & nghệ thuật của ông, chúng tôi cảm nhận rõ sự thử thách trong quá trình chuẩn bị cho lần mạn đàm này của chúng tôi với nhà văn Nguyễn Ngọc Ngạn. Ông không thích dẫm trên lối mòn, và chúng tôi, lại dị ứng những lời gợi ý qua loa. Chúng tôi đắn đo về những câu hỏi có vẻ đặt ông vào thế khó xử, với địa vị xã hội cũng như những vai trò và trách nhiệm mà ông gánh vác hiện thời. Nhưng chúng tôi tin, với sự can đảm và khéo léo, ngay cả những câu chối-từ-trả-lời của ông, nếu có, hẳn cũng sẽ chứa đựng sự thâm trầm, uyên bác.

Mỗi câu chuyện ông kể dưới đây, dẫu có vẻ như vụn vặt, là sự tích lũy của một chuỗi tháng ngày sống, sáng tạo, trải nghiệm, và học hỏi từ những cái-không-ngờ.


Lưu Diệu Vân (LDV): Khác với vẻ ngoài đạo mạo và phong cách nhà giáo, Nhà Văn sở hữu cái nhìn dí dỏm về xã hội trong văn phong. Phải chăng người ta hay viết qua cái nhìn của alter-ego, một cá tánh trái ngược với chính mình, hay Nhà Văn cố tình muốn gởi gắm những gì qua nét hài hước đặc thù?

Nguyễn Ngọc Ngạn (NNN): Óc hài hước có thể coi là một cái gift trời cho. Cùng một sự việc có người nhìn thấy khía cạnh hài hước, có người không. Chẳng hạn sau năm 1975 ở Việt Nam, có lúc nhà nước hết tiền, chỉ thị công nhân lãnh lương bằng sản phẩm. Thí dụ: Ai làm trong công ty may mặc thì lãnh lương bằng quần áo. Người làm trong hãng sản xuất thuốc lá thì ôm thuốc lá về. Ai làm trong công ty mì sợi thì lãnh lương bằng mì sợi. Đọc được bản tin đó, chú liền viết một truyện ngắn về hợp tác xã sản xuất quan tài (đóng hòm người chết). Đến ngày lãnh lương, hợp tác xã không biết làm cách nào để trả lương cho công nhân bằng sản phẩm!

Cái năng khiếu khôi hài tự nhiên mà chú sở hữu, như cháu nói, chú đã dùng được trong văn chương, trên sân khấu và khi soạn kịch. Nó đã tạo cho chú cái phong cách riêng mà ngay từ những truyện ngắn đầu tiên cách nay 39 năm đã được độc giả tán thưởng.

Nếu nói dài dòng thì phải kể, ngay từ nhỏ chú đã ham đọc truyện. Qua nhiều loại tiểu thuyết khác nhau, cuối cùng chú vẫn quay trở lại với lối văn hiện thực. Có hai truyện làm chú xúc động nhất thời còn trẻ là “Sống Chết Mặc Bay” của Phạm Duy Tốn và “Tắt Đèn” của Ngô Tất Tố. Rõ ràng các tác giả ấy có dụng ý dùng lối văn hiện thực, châm biếm, để cải thiện xã hội. Đó là con đường tích cực, đúng với quan niệm “nghệ thuật vị nhân sinh” mà chú muốn đi theo. Phảng phất trong tất cả các chuyện của chú, độc giả đều thấy chú chống lại sự giả dối và bất công xã hội.

LDV: “Nước Đục” được đánh giá như tác phẩm tiêu biểu của Nguyễn Ngọc Ngạn. Nhà Văn có đồng ý với nhận xét này không? Tác phẩm nào là tác phẩm Nhà Văn hối tiếc nhất?

NNN: Chú viết “Nước Đục” năm 1984 lúc chú sống trên đảo Prince Rupert, chỉ có vài gia đình người Việt. Chỉ nhờ đọc báo từ các nơi gửi về, chú mường tượng ra được sinh hoạt của người Việt ở các thành phố lớn để từ đó chú viết “Nước Đục.”

Cháu cần hình dung lại, vào thời điểm ấy, 10 năm đầu của đời tỵ nạn, xuất hiện khá nhiều người cầm bút giống như chú, nghĩa là trước 1975 chưa hề viết văn. Đa số viết là để giãi bày tâm tư trước cuộc đổi đời chứ chẳng ai nghĩ đến chuyện sẽ thành nhà văn. Đề tài chống Cộng, hồi ký cải tạo hay vượt biển, hồi ký chiến trường, luyến nhớ dĩ vãng, là những nội dung chính.. Trong bối cảnh ấy, “Nước Đục” có thể coi là quá mới mẻ và táo bạo nên thu hút rất đông độc giả. Một thí dụ nhỏ: Lúc ấy lòng người còn sôi sục nên nhiều tổ chức kháng chiến ra đời với những tuyên bố rất lớn lao như “quang phục quê hương”, “giải thể đảng Cộng Sản”.

Chú ở trên đảo vắng, theo dõi báo chí mà lòng buồn vời vợi. Chẳng biết các tổ chức ấy có làm được gì hay không, nhưng trước mắt đã gây phân hóa quá trầm trọng, nảy sinh trò chụp mũ bừa bãi, làm suy yếu hẳn cộng đồng. Vì vậy trong “Nước Đục” chú viết:

“Khi người mẹ có đứa con bình thường thì mong cho nó trở thành xuất sắc. Nhưng nếu chẳng may có đứa con hư thì chỉ mong cho nó bình thường mà thôi. Chúng ta là những đứa con hư của mẹ Việt Nam, chúng ta hãy cố gắng trở nên bình thường trước khi toan tính chuyện phi thường!”

Lúc đó có tờ báo phỏng vấn chú, chú trả lời rằng: “Mấy chục năm sau, nếu có người đọc Nước Đục, thì sẽ hình dung ra được cộng đồng người Việt hải ngoại buổi mới thành hình nó như thế nào.”

Bây giờ thì chú biết chú lầm! “Nước Đục” viết đã 34 năm rồi mà cộng đồng mình, xét tổng quát, thì vẫn như thời ấy, chưa thay đổi bao nhiêu, nhất là trò chụp mũ!

Cháu hỏi có tác phẩm nào chú hối tiếc hay không thì chú có thể trả lời ngay là có. Cuốn “Sau Lần Cửa Khép” chú viết ngay sau khi nghe tin một số bác sĩ Việt Nam bên Mỹ bị bắt vì gian lận y tế. Chuyện mới đăng được một hai kỳ thì có ông bác sĩ quen gặp chú và than phiền là chú “tuyên chiến với giới y khoa”, làm chú phải đổi hướng, quẹo sang thành chuyện tình! Rõ ràng là đầu voi đuôi chuột!

.
 
From: Dama15 Jan 2018 11:15
To: ALL2 of 15
LDV: Có một số tác giả và nhà phê bình văn học nhận xét Nguyễn Ngọc Ngạn đã đem văn chương đến với đám đông thay vì đến những độc giả chọn lọc qua những sáng tác truyện ma (rất ăn khách) và kịch nghệ (rất hài hước). Hiện nay, khi tra Google tên “Nguyễn Ngọc Ngạn” thì có hơn 1 triệu kết quả! Nguyễn Ngọc Ngạn thích là một nhà văn được đồng nghiệp đánh giá cao, hay là một người có nhiều fan hâm mộ ở mọi tầng lớp?

NNN: Theo chú, bất cứ nhà văn nào ở hải ngoại cũng đều không nên tin vào sự đánh giá của đồng nghiệp! Thời tiền chiến, có những nhà phê bình văn học nghiêm chỉnh như Vũ Ngọc Phan, Hoài Thanh, Hoài Chân. Họ làm việc có phương pháp và quan trọng nhất là có tinh thần khách quan. Ở hải ngoại, văn giới bị chi phối bởi phe nhóm, cho nên phê bình thường dựa trên cảm tính. Bởi vậy dù khen hay chê cũng đều không phản ánh sự thật. Chú nhớ hồi chú mới về Toronto, Hội Văn Hóa Việt Mỹ ở Cali do chính quyền Mỹ tài trợ, mỗi năm thường tổ chức hội thảo. Giáo sư Đỗ Đình Tuân phụ trách chương trình này, mời chú sang làm diễn giả vì lúc ấy chú sáng tác nhiều, in sách nhiều và nhất là vì chú có sách tiếng Anh được nhà xuất bản Mỹ ấn hành. Một số các nhà văn bên Mỹ đã phàn nàn với giáo sư Tuân: Tại sao không mời một nhà văn ở Cali mà lại mời người từ Canada sang thuyết trình!

Rõ ràng họ vẫn có cái tự hào Cali là thủ đô, Canada chỉ là ngoại biên!

Một chuyện nhỏ khác: Thời Báo Toronto có lúc trao đổi bài vở với một tờ báo ở Cali. Thời Báo nhận một số bài của họ và để đổi lại, Thời Báo đưa truyện dài của chú cho họ đăng. Họ cũng biết truyện của chú mang lại nhiều độc giả. Nhưng họ từ chối vì “đăng truyện Nguyễn Ngọc Ngạn thì các nhà văn bên này sẽ không vui!”

Chuyện phe nhóm trong văn giới hải ngoại là điều có thật, có ngay từ buổi ban đầu, đến giờ này vẫn tồn tại. Mà khi đã có phe nhóm thì sự đánh giá của đồng nghiệp làm sao còn khách quan được nữa!

Nhà văn Mạc Ngôn của Trung Hoa có nhiều giải thưởng quốc tế kể cả giải Nobel. Vậy mà khi một nhà báo Việt Nam phỏng vấn, ông nói: “Bên Trung Quốc có nhiều người chống tôi. Nhờ vậy tôi mới biết mình quan trọng!”

Chúng ta có thể thấy ngay sự cay đắng trong câu trả lời của Mạc Ngôn. Truyện “Cao Lương Đỏ” của ông được thực hiện thành phim, cả phim ngắn (Củng Lợi đóng) lẫn phim bộ (Châu Tấn đóng). Ông nổi tiếng quá, khó tránh được sự ganh ghét của đồng nghiệp..

Ở Mỹ hay bất cứ quốc gia tân tiến nào, đều có hai phương thức đánh giá tác phẩm: Academy’s Choice và People’s Choice. Cộng đồng chúng ta nhỏ bé quá nên không thể có Academy’s Choice mà chỉ có People’s Choice. Chú đã đạt được cái thứ hai là People’s Choice, tức là sự lựa chọn của quần chúng, điều mà ngay từ lúc mới đặt bút viết văn chú đã mong muốn. Chú là người có đông độc giả nhất, nếu tính cả audio books. Hơn 80 băng đọc truyện của chú tràn ngập trên mạng dù chú không biết ai đưa lên.. Chú viết khoảng 70 vở kịch, có những vở như “Con Sáo Sang Sông”, Thúy Nga bỏ lên YouTube, có đến 25 triệu lượt người xem. Nhà văn Thế Uyên nhận xét về chú như sau: “Ngày nào chính quyền Cộng Sản bãi bỏ lệnh cấm bán sách từ hải ngoại, chắc chắn sách của Nguyễn Ngọc Ngạn sẽ bán chạy trong nước. Lý do ông là người kể chuyện có tài, dùng một bút pháp của đời thường, dễ hiểu, nên sách của ông đặc biệt thành công nơi phụ nữ.” (Hợp Lưu, tháng 10 & 11/2006).

Đọc đoạn văn này, chắc cháu không vui! Vì cứ theo nhà văn Thế Uyên thì nhờ chú viết “dễ hiểu” nên phụ nữ mới đọc được!

LDV: Vâng, chắc chắn vậy. Nếu Thế Uyên còn sống, LDV sẽ phản đối thẳng với ông ấy rồi. Nhưng riêng Nhà Văn có nghĩ rằng thành công của các tác phẩm Nguyễn Ngọc Ngạn đến từ độc giả nữ và lối viết dễ hiểu hay không, bởi là một phụ nữ, LDV không nghĩ rằng văn Nguyễn Ngọc Ngạn “dễ hiểu”, mà thật ra, chứa đựng nhiều ẩn dụ châm biếm xã hội.

NNN: Nhà văn viết cho độc giả, không viết cho đồng nghiệp. Đó là điều hiển nhiên. Mỗi nhà văn chọn cho mình một loại đối tượng độc giả. Phần chú, chú không nhắm riêng vào thành phần độc giả nào, mà nhắm vào tất cả mọi người. Chú làm video mong có đông người coi, viết truyện mong có đông người đọc, thu audio book mong có đông người nghe. Đó là sở nguyện của chú. Chỉ có điều, chú vẫn tưởng chuyện của chú đàn ông đọc nhiều, cho đến khi đọc bài của nhà văn Thế Uyên, chú mới biết chuyện của chú “đặc biệt thành công nơi phụ nữ”! Điều này làm chú rất mừng! Nhân đây cháu cũng cho chú nói qua về truyện ma của chú mà cháu vừa đề cập đến.

Có lần chú đọc một bài báo viết về chú: Nguyễn Ngọc Ngạn là người đùa giỡn với văn chương. Ngay cả những truyện nghiêm trang nhất, độc giả vẫn bắt gặp những nụ cười trong đó.

Chú nảy ra ý định viết một loại truyện mà không thể chen nụ cười vào được, đó là truyện ma, hay đúng hơn là truyện kinh dị giống như Stephen King. Sau chuyến lưu diễn ở Âu châu về, chú viết thử truyện ma đầu tiên, đặt tựa là “Đêm Trong Căn Nhà Hoang”.

Trước đó chú đã đọc hầu hết các truyện ma của các tác giả tiền bối như Nhất Linh, Nam Cao, Thế Lữ, Vũ Hạnh, Bình Nguyên Lộc, Nguyễn Tuân, Hồ Trường An, Phạm Cao Củng, Bồ Tùng Linh, v.v. Nhưng chú thấy những truyện đó… nhẹ quá, giống như ăn ớt không đủ cay! Liêu Trai Chí Dị thì toàn ma sexy đêm đêm hiện về! Chú tự đặt ra mục tiêu: Đọc truyện ma, người ta phải sợ. Nếu không sợ là mình thất bại!

Quả nhiên chú đã làm được công việc đó, gây chấn động ở quốc nội, hàng loạt báo trong nước yêu cầu ngăn cấm vì học sinh nghe, sợ quá không ngủ được! Truyện ma của chú ăn khách đến nỗi nhà xuất bản Văn Học và Tuổi Trẻ lấy đem in trộm, đổi tựa truyện và tên tác giả. Báo Người Lao Động phát giác ra và lên tiếng tố cáo, gây ồn ào cả năm trời.

Hôm nay nói chuyện với cháu về truyện ma, chú phải… khai thật là, lúc ấy chú hơi tham vọng, muốn thử một khúc rẽ mới xem mình có khả năng hay không! Sau này chú lại liều thêm một lần nữa là chuyển sang viết kịch. Cháu có thấy ai vừa viết truyện ma cho người ta sợ, lại viết hài kịch cho người ta cười không?

LDV: Đức Giáo Hoàng Francis cũng đã có tài khoản trên Twitter với hơn 16 triệu người theo, và Ngài thường dùng phương ti…[Message Truncated] View full message.
From: Dama15 Jan 2018 11:17
To: ALL3 of 15
LDV: Dù là một người rất nổi tiếng, và sự nổi tiếng đó có thể đưa đến một lối sống khác hơn, nhưng Nhà Văn lại chọn một cuộc sống ngoài đời khá ẩn dật, để duy trì sự cân bằng trong gia đình, và cũng để khéo léo tránh những tai tiếng không cần thiết. Giả sử chúng ta trút bỏ hết những hệ lụy, luật lệ, hậu quả…Nhà Văn sẽ thích thử sống một đời sống khác hơn không? Một ngày lý tưởng của Nguyễn Ngọc Ngạn, nếu không phải cầm bút hay cầm microphone, sẽ là một ngày như thế nào?

NNN: Chú rất hài lòng với lối sống hiện tại. Những ngày không đi show thì về với gia đình, chở bà xã đi chợ. Ngày xưa, chú rất thích họp mặt bạn bè. Đó là một nét văn hóa Sài Gòn trước 1975. Trịnh Công Sơn nói: “Sáng nào thức dậy không thấy có bạn trong nhà là mất vui!” Thời chú còn hoạt động Văn Bút, tiệc tùng đình đám, đón khách về nhà liên tục, văn giới cũng như chính khách. Cháu đọc cuốn “Nhìn Lại Một Thập Niên” của chú chắc cháu sẽ phải giật mình.

Sau vụ video “Mẹ” năm 1997, chú mới nhận ra là bạn bè đích thực không có bao nhiêu. Từ đó chú đổi hẳn cách suy nghĩ, quay về với vợ con và chỉ còn gặp gỡ một số rất ít những bằng hữu mà chú coi như người thân trong gia đình.

Một ngày nếu không phải cầm bút hay cầm micro thì chú có cái thú đánh mạt chược (play majong). Nhưng cái nhóm mạt chược 4 người của chú không biết sẽ kéo dài được bao lâu, vì trong nhóm này, chú thuộc thành phần trẻ, năm nay mới 73! Còn một ông 85 và một bà 95. Chả biết ngôi sao nào sẽ vụt tắt mà mạt chược thì bắt buộc phải có tối thiểu 4 người mới chơi được!

Chú cũng thích họp mặt bạn bè một nhóm nhỏ vài người thân, ăn uống tại nhà hay tại tiệm. Đó là thời khắc thư giản thoải mái của chú. Chú không uống được rượu, bất cứ loại rượu gì kể cả bia, thành ra nếu đối ẩm thì chỉ là uống trà với bà xã!

LDV: Nhà Văn có vẻ yêu thích và say mê lịch sử cũng như có nhiều bài viết về đề tài này. Nghĩa gốc của từ lịch sử là điều tra.. Nghiên cứu nhiều về lịch sử đã có giúp chúng ta thay đổi tương lai không, dựa trên những gì nhân loại đã trải qua?

NNN: Cháu nói đúng: chú thích đọc lịch sử. Đọc sử để ngậm ngùi với những cái sai của các nhân vật lịch sử trong quá khứ và hy vọng những cái sai ấy sẽ không tái diễn trong tương lai. Đọc sử đôi khi cũng để thấy sự sắp đặt của Tạo Hóa về những biến chuyển mà con người không lường được. Gần đây chú thường nghĩ: Thế giới chịu đựng chiến tranh Quốc Cộng suốt mấy chục năm, nhất là Việt Nam là nạn nhân trực tiếp. Bất ngờ hệ thống Cộng Sản toàn cầu sụp đổ. Ai chả mừng! Nhưng chính vì Cộng Sản sụp đổ, không còn là mối đe dọa lớn nữa, Mỹ và thế giới tự do mới cho Trung Quốc hưởng tất cả những hiệp ước thương mại tự do, nghĩa là mở ra thị trường mênh mông, "làm cỗ cho Trung Quốc xơi!" Để bây giờ Trung Quốc trở thành mối đe dọa của toàn cầu! Giả như hệ thống Cộng Sản chưa sụp đổ và giả như Trung Quốc chưa từ bỏ kinh tế Cộng Sản để chạy theo kinh tế tư bản, thì giờ này họ vẫn chỉ loay hoay trong cái thị trường nhỏ hẹp và nghèo nàn của khối Cộng Sản mà thôi, chứ làm gì cường thịnh như bây giờ! Cũng giống như Việt Nam. Giả như Việt Nam không bỏ kinh tế Cộng Sản để chuyển sang tư bản thì giờ này cũng vẫn đói như Bắc Hàn mà thôi! Thành ra cái hướng đi của lịch sử nhiều khi người ta không đoán trước được!

LDV: Nhà Văn từng đề cập đến vấn đề văn hóa Việt Nam chúng ta đề cao quá mức sự khiêm tốn, và sự khiêm tốn bị đè nén cực độ dễ đưa đến cảm giác hằn học, ẩn ức, và dẫn đến tình trạng “bằng mặt nhưng không bằng lòng.” Làm sao có thể thay đổi điều này, bởi đoàn kết là một yếu tố quan trọng trong bối cảnh cộng đồng, nhất là cộng đồng tha hương như chúng ta?

NNN: Văn hóa không thể thay đổi một sớm một chiều được. Chú sang Nhật, rồi nhìn về Việt Nam, thấy buồn hiu hắt. Tự ái dân tộc là căn tính của người Nhật. Tự ái cá nhân là căn tính của người Việt. Tự ái dân tộc mạnh thì không làm điều gì để dân tộc mình bị mang tiếng. Tự ái cá nhân mạnh thì chỉ nghĩ đến bản thân, làm bất cứ cái gì có lợi cho mình. Nghĩa là yêu mình hơn yêu nước, do đó mới nảy sinh tham nhũng, trộm cắp công khai từ trên xuống dưới. Người Việt sang lao động bên Nhật bị ghi nhận hơn 2400 vụ ăn cắp trong một năm! Bảng cảnh cáo bằng tiếng Việt treo khắp nơi! Khi chú xưng mình là người Việt, thấy cũng ngượng!

Ai cũng có lòng yêu nước, bởi đó là bản năng. Nhưng nếu yêu mình hơn yêu nước thì là điều bất hạnh bởi không thể đưa đất nước tiến lên được.

Cháu nói đến nhu cầu “đoàn kết” của cộng đồng là nói đến một chuyện hoang đường bởi người Việt không thể đoàn kết được. Chú hay nói nửa đùa nửa thật rằng: Bà Âu Cơ không sinh một đứa con mà sinh ra 100 đứa. Nuôi không nổi thì chúng nó phải đánh nhau! Dòng Bách Việt ngự trị hàng ngàn năm trên lãnh thổ Trung Hoa, kiến tạo nền văn minh cho Trung Hoa suốt từ thời Tam Đại (Hạ, Thương, Chu). Thế mà rồi không đoàn kết để bị đánh tan tành. Sử Tàu viết: “Nước Việt có thời làm bá chủ chư hầu, mạnh nhất Trung Hoa. Nhưng sau khi bị nước Sở đánh tan, con cháu vua Việt sống tản mác ở vùng Thiên Thai, không đoàn kết được nữa, ai cũng tự xưng là “quân trưởng” (tiểu vương), cho đến khi Tần Thủy Hoàng chiến thắng thì tất cả ra đầu hàng”.

Chú có cái nhìn thực tế: Đừng kêu gọi đoàn kết. Cái đó là đòi hỏi quá đáng. Chỉ kêu gọi đừng hãm hại nhau là tốt rồi!

LDV: Là một người đọc nhiều với gia tài tủ sách đồ sộ, tác phẩm nào là cuốn Nhà Văn luôn muốn đọc đi đọc lại?

NNN: Hồi mới lớn, chú đọc bộ “Tam Quốc Chí” khoảng 20 lần, gần như thuộc lòng. Cuốn này cho chú một bài học khi viết văn là, trong tiểu thuyết, khi có nhiều nhân vật, thì mỗi nhân vật phải có một cá tính riêng.

Chú cũng đọc cả chục lần bộ “Xóm Cầu Mới” của Nhất Linh. Cuốn này minh chứng lời chỉ dẫn của Nhất Linh trong “Viết Và Đọc Tiểu Thuyết”. Ông cho chú lời dạy quan trọng là: Viết tiểu thuyết, nội dung dĩ nhiên là quan trọng. Nhưng việc chọn chi tiết để diễn tả còn quan trọng hơn! Bởi vậy truyện của chú lúc nào cũng nhiều chi tiết.

Hơn 25 năm qua, đi máy bay nhiều, chú thường cầm theo cuốn “Hoàng Lê Nhất Thống Chí”. Bà xã c…[Message Truncated] View full message.
From: Dama15 Jan 2018 11:19
To: ALL4 of 15
LDV: Năm 2017 đã trôi qua với nhiều biến cố trên thế giới: Trump trở thành tổng thống nước Mỹ một cách ngoạn mục, Bắc Hàn với mối đe dọa vũ khí hạt nhân, vấn đề kiểm soát vũ khí và vấn nạn sách nhiễu tình dục lại trở thành tâm điểm, nhiều trận khủng bố cũng như thiên tai toàn cầu đã xảy ra, v.v. Nhà Văn có thể thử dự đoán năm 2018 sẽ ra sao với thông tin và tình hình hiện tại? Nhà Văn mong muốn những gì cho mình, cho người, cho dân tộc trong năm mới?

NNN: Vấn đề thế giới hiện nay thì nóng bỏng nhất là Bắc Hàn. Theo chú thì chiến tranh sẽ không xảy ra bởi vị trí địa lý của Triều Tiên dính liền với Nam Hàn như hai miền của Việt Nam và Đức trước đây. Giả như Triều Tiên nằm biệt lập thì có thể Liên Hiệp Quốc và Mỹ đã trừng phạt rồi. Nhưng Nam Hàn và Bắc Hàn chung biên giới, đụng đến Bắc Hàn thì chắc chắn Nam Hàn sẽ lãnh hậu quả nặng nề. Chú qua Hàn Quốc hai lần, ra khu phi quân sự, đứng ở cầu biên giới nhìn sang Bắc Hàn và hình dung ra bao nhiêu khẩu đại bác hoặc hỏa tiễn từ Bắc Hàn vẫn đang hướng về Nam Hàn để chờ dịp tiêu huỷ Seoul!

Chuyện Việt Nam là nỗi đau nhức nhối của bất cứ người Việt nào ở hải ngoại bởi nó hoàn toàn không có lối thoát. Cách nay khoảng 5 năm, ở Đại Hội Thánh Mẫu Missouri, đài Tiếng Nước Tôi phỏng vấn chú về chuyện đất nước. Chú nói:

“Việt Nam hiện đang phải đương đầu với một cuộc xâm lăng mà không có chiến tranh. Xâm lăng có chiến tranh thì còn có cách giải quyết. Xâm lăng không chiến tranh thì thế giới không can thiệp được và Việt Nam sẽ mất từ từ bằng thủ đoạn kinh tế và sức ép quân sự kín đáo của kẻ mạnh”.

Chú năm nay đã 73, không còn phải bận tâm gì về tương lai nữa. Khổng Tử nói: “Ngũ thập tri thiên mệnh. Lục thập ngôn bất nghịch nhĩ.” Năm mươi tuổi biết mệnh trời an bài cho mình thế nào rồi. Sáu mươi tuổi thì ai nói gì nghe cũng xuôi tai, không muốn tranh cãi nữa. Chú cầu mong sự bình an trong cuộc sống và trên tất cả, cầu mong đất nước Việt Nam vươn lên theo đà tiến triển chung của các quốc gia văn minh trên thế giới. Chỉ tự hào về chiến thắng quân sự mà không chiến thắng nổi nghèo đói, lạc hậu, tham ô, thì cái chết của cả triệu người Việt Nam trong chiến tranh đều là vô nghĩa!

Cảm ơn Lưu Diệu Vân đã bỏ thì giờ nói chuyện với chú.

*****

Chú xin vắn tắt để khỏi mất thì giờ của độc giả: Năm 1980, chú mới từ trại tỵ nạn qua Vancouver được một năm. Bà xã chú, nghệ sĩ quen gọi là cô Diệp, lúc ấy từ Paris đưa mẹ sang Canada để thăm mộ người con cả, tức anh cô Diệp, mất tại Canada vào năm 1978. Do một người bạn giới thiệu, chú gặp cô Diệp chiều thứ Sáu. Hai hôm sau là chiều Chủ Nhật, chú hỏi cưới. Cô Diệp nhận lời, có lẻ vì thương một người nghèo! Rồi cô Diệp trở về Pháp. Hai năm sau, chú sang Paris làm đám cưới vào ngày 19 tháng 6 năm 1982 và đón cô Diệp sang Canada. Năm sau, 1983, sinh cháu Định. Vì bà ngoại cháu từ Paris sang giúp cô chú lúc cháu Định mới chào đời, nên chú lấy họ Vương của bà để đặt tên cho cháu là Nguyễn Vương Định. Chú chọn ngày cưới 19 tháng 6 cho dễ nhớ vì đó là ngày Quân Lực VNCH. Như vậy ngày 19 tháng 6 năm nay 2012 là đúng 30 năm.


Nhà văn Nguyễn Ngọc Ngạn và cô Trần Ngọc Diệp trong ngày cưới

 
From: núi (XUA)15 Jan 2018 14:51
To: Dama 5 of 15
đọc phần rào trước đón sau của cô LDV bắt buộc tui phải ráng scroll từ trên xuống đọc cho hết bài pv. Đọc xong thấy mất tg uổng quá vì cô pv này đặt câu hỏi dở ẹc, chẳng có gì hơn những cái mà hầu như khán giả hải ngoại đã ít nhiều biết về NNN. Bản thân tui thấy so với nhiều nhân vật "người của công chúng" ở hải ngoại thì dù sao NNN cũng là 1 cái tên được nhiều cảm tình của cộng đồng VN . Ít có ai đi google để học sử Việt hay văn hoá Việt, nhưng NNN qua Paris By Night có thể truyền tải một ít kiến thức về văn hoá VN tới mọi tầng lớp mọi độ tuổi nguời xa TQ. Đây là phần đóng góp không nhỏ của ông cho cộng đồng. Vậy thôi. chứ ông có kiếm tiền bằng phương cách nào mà ông cho là không ảnh hưởng đến benefit cộng đồng (kể cả nhận làm quảng cáo) thì đó là việc của ông. Ai cũng phải kiếm sống trong khả năng và cơ hội đưa đến cho mình thôi !
chỉ thích mỗi đoạn trả lời này của ông
 
Quote: 
Văn hóa không thể thay đổi một sớm một chiều được. Chú sang Nhật, rồi nhìn về Việt Nam, thấy buồn hiu hắt. Tự ái dân tộc là căn tính của người Nhật. Tự ái cá nhân là căn tính của người Việt. Tự ái dân tộc mạnh thì không làm điều gì để dân tộc mình bị mang tiếng. Tự ái cá nhân mạnh thì chỉ nghĩ đến bản thân, làm bất cứ cái gì có lợi cho mình.

 
From: Saoxa15 Jan 2018 14:58
To: Dama 6 of 15
 (thanks)
From: Thùng nước lèo (HOASIMTIM)15 Jan 2018 16:00
To: Dama 7 of 15
lâu rồi có coi cái này trên youtube, gồm 3 phần
giờ cái gì chữ nhiều là dòm nhức đầu cháng dáng

From: núi (XUA)15 Jan 2018 16:13
To: ALL8 of 15
oh, quên hỏi có biết dụ này là dụ dì hem ?
 
Quote: 
Sau vụ video “Mẹ” năm 1997, chú mới nhận ra là bạn bè đích thực không có bao nhiêu
From: Dama15 Jan 2018 17:00
To: núi (XUA) 10 of 15
(copy từ wiki)
 
Quote: 
Chương trình Paris By Night 40 với chủ đề Mẹ đặc biệt gây tranh cãi trong cộng đồng người Việt hải ngoại. Chương trình được phát hành nhân dịp Vu lannăm 1997, có một đoạn phim cho bài hát "Ca dao mẹ" của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn. Đoạn phim minh họa gồm một đoạn phim tài liệu trong đó có cảnh máy bay pháo kích dân thường đang chạy trốn tại miền Nam Việt Nam. Nhiều người tức giận và cho rằng Thúy Nga đã bêu xấu Quân lực Việt Nam Cộng hòa nhằm để lấy tiếng tốt với chính phủ Việt Nam. Nhiều người đã viết thư đến các tòa soạn kêu gọi tẩy chay Thúy Nga và đã biểu tình trước trụ sở Thúy Nga. Thúy Nga cho rằng đây chỉ là một trường hợp nhầm lẫn do một người biên tập phim chưa thành thạo. Cả hai ông Tô Văn Lai và Nguyễn Ngọc Ngạn phải viết thư xin lỗi cộng đồng trong các tờ báo lớn.
​​​​​​​https://vi.wikipedia.org/wiki/Danh_s%C3%A1ch_c%C3%A1c_ch%C6%B0%C6%A1ng_tr%C3%ACnh_Paris_By_Night_th%E1%BA%ADp_ni%C3%AAn_1990#cite_note-Cunningham_tr._116-1
From: núi (XUA)15 Jan 2018 17:14
To: Nhaclinhsan 11 of 15
cám ơn anh. Đọc lướt lướt đâu thấy có gì specifically liên quan tới Video chủ đề Mẹ mà toàn chửi ông NNN tùm lum tùm la LOLL
 
From: núi (XUA)15 Jan 2018 17:14
To: Dama 12 of 15
à ! thank you.
From: Tieutu16 Jan 2018 11:09
To: Thùng nước lèo (HOASIMTIM) 13 of 15
Quote: 
giờ cái gì chữ nhiều là dòm nhức đầu cháng dáng
hehehehe same here. :(
From: BUFFALO (DAUCULA)16 Jan 2018 14:35
To: Thùng nước lèo (HOASIMTIM) 14 of 15
Kể em nghe chuyện thiên hạ nha

Cựu Thủ Tướng Chuchill, 1 nhà hùng biện nổi tiếng . Ông lãnh đạo nước Anh trong thời kỳ Đệ Nhị Thế Chiến .
Ông đuọc mời đến thuyết giảng tái 1 Truòng Đại Học, thời lượng cho là 10 phút .
Ông hẹn Nhà Truòng 3 tháng để soạn bài thueyt61 giảng. Ông Khoa Truỏng ngạc nhiên hỏi:
-" Bài diễn văn có 10 phút sao Ngài cần đến 3 tháng để soạn thảo? Vậy nếu chúng tôi mời Ngài nói chuyện 3 tiếng đồng hồ thì phải mất bao nhiêu ngày, giờ?"
-" Nếu diễn thuyết 3 tiếng thì tôi có thể nói ngay bây giờ!!!"
Thế mới biết, càng ít chữ (hoặc tiếng) càng hay, và càng khó
From: Dama16 Jan 2018 22:57
To: ALL15 of 15
Nhận xét của NNN (cách đây 5 năm) nay đã thành sự thật .
 
Quote: 
Cách nay khoảng 5 năm, ở Đại Hội Thánh Mẫu Missouri, đài Tiếng Nước Tôi phỏng vấn chú về chuyện đất nước. Chú nói:

"Việt Nam hiện đang phải đương đầu với một cuộc xâm lăng mà không có chiến tranh. Xâm lăng có chiến tranh thì còn có cách giải quyết. Xâm lăng không chiến tranh thì thế giới không can thiệp được và Việt Nam sẽ mất từ từ bằng thủ đoạn kinh tế và sức ép quân sự kín đáo của kẻ mạnh”.