LDV: Năm 2017 đã trôi qua với nhiều biến cố trên thế giới: Trump trở thành tổng thống nước Mỹ một cách ngoạn mục, Bắc Hàn với mối đe dọa vũ khí hạt nhân, vấn đề kiểm soát vũ khí và vấn nạn sách nhiễu tình dục lại trở thành tâm điểm, nhiều trận khủng bố cũng như thiên tai toàn cầu đã xảy ra, v.v. Nhà Văn có thể thử dự đoán năm 2018 sẽ ra sao với thông tin và tình hình hiện tại? Nhà Văn mong muốn những gì cho mình, cho người, cho dân tộc trong năm mới?
NNN: Vấn đề thế giới hiện nay thì nóng bỏng nhất là Bắc Hàn. Theo chú thì chiến tranh sẽ không xảy ra bởi vị trí địa lý của Triều Tiên dính liền với Nam Hàn như hai miền của Việt Nam và Đức trước đây. Giả như Triều Tiên nằm biệt lập thì có thể Liên Hiệp Quốc và Mỹ đã trừng phạt rồi. Nhưng Nam Hàn và Bắc Hàn chung biên giới, đụng đến Bắc Hàn thì chắc chắn Nam Hàn sẽ lãnh hậu quả nặng nề. Chú qua Hàn Quốc hai lần, ra khu phi quân sự, đứng ở cầu biên giới nhìn sang Bắc Hàn và hình dung ra bao nhiêu khẩu đại bác hoặc hỏa tiễn từ Bắc Hàn vẫn đang hướng về Nam Hàn để chờ dịp tiêu huỷ Seoul!
Chuyện Việt Nam là nỗi đau nhức nhối của bất cứ người Việt nào ở hải ngoại bởi nó hoàn toàn không có lối thoát. Cách nay khoảng 5 năm, ở Đại Hội Thánh Mẫu Missouri, đài Tiếng Nước Tôi phỏng vấn chú về chuyện đất nước. Chú nói:
“Việt Nam hiện đang phải đương đầu với một cuộc xâm lăng mà không có chiến tranh. Xâm lăng có chiến tranh thì còn có cách giải quyết. Xâm lăng không chiến tranh thì thế giới không can thiệp được và Việt Nam sẽ mất từ từ bằng thủ đoạn kinh tế và sức ép quân sự kín đáo của kẻ mạnh”.
Chú năm nay đã 73, không còn phải bận tâm gì về tương lai nữa. Khổng Tử nói: “Ngũ thập tri thiên mệnh. Lục thập ngôn bất nghịch nhĩ.” Năm mươi tuổi biết mệnh trời an bài cho mình thế nào rồi. Sáu mươi tuổi thì ai nói gì nghe cũng xuôi tai, không muốn tranh cãi nữa. Chú cầu mong sự bình an trong cuộc sống và trên tất cả, cầu mong đất nước Việt Nam vươn lên theo đà tiến triển chung của các quốc gia văn minh trên thế giới. Chỉ tự hào về chiến thắng quân sự mà không chiến thắng nổi nghèo đói, lạc hậu, tham ô, thì cái chết của cả triệu người Việt Nam trong chiến tranh đều là vô nghĩa!
Cảm ơn Lưu Diệu Vân đã bỏ thì giờ nói chuyện với chú.
*****
Chú xin vắn tắt để khỏi mất thì giờ của độc giả: Năm 1980, chú mới từ trại tỵ nạn qua Vancouver được một năm. Bà xã chú, nghệ sĩ quen gọi là cô Diệp, lúc ấy từ Paris đưa mẹ sang Canada để thăm mộ người con cả, tức anh cô Diệp, mất tại Canada vào năm 1978. Do một người bạn giới thiệu, chú gặp cô Diệp chiều thứ Sáu. Hai hôm sau là chiều Chủ Nhật, chú hỏi cưới. Cô Diệp nhận lời, có lẻ vì thương một người nghèo! Rồi cô Diệp trở về Pháp. Hai năm sau, chú sang Paris làm đám cưới vào ngày 19 tháng 6 năm 1982 và đón cô Diệp sang Canada. Năm sau, 1983, sinh cháu Định. Vì bà ngoại cháu từ Paris sang giúp cô chú lúc cháu Định mới chào đời, nên chú lấy họ Vương của bà để đặt tên cho cháu là Nguyễn Vương Định. Chú chọn ngày cưới 19 tháng 6 cho dễ nhớ vì đó là ngày Quân Lực VNCH. Như vậy ngày 19 tháng 6 năm nay 2012 là đúng 30 năm.
Nhà văn Nguyễn Ngọc Ngạn và cô Trần Ngọc Diệp trong ngày cưới